Hầu như tối hôm qua Quân Sinh không hề chợp mắt chút nào, trời chưa sáng nàng ấy đã rời giường. Lúc đẩy cửa và đi ra sân, nàng ấy phát hiện Yến Nương còn dậy sớm hơn cả mình, nàng đang ngồi trên một tảng đá, tay cầm khung thêu, thêu cái gì đó trên mặt vải“Yến cô nương, trời tối thế mà cô vẫn nhìn rõ được à?” Quân Sinh tò mò tới gần Yến Nương rồi cúi đầu nhìn nàng thêu. Lúc cúi xuống, nàng ấy mới hiểu ra vì sao sắc trời vẫn chưa sáng mà nàng vẫn có thể thêu rất nhanh, hạ kim se chỉ hệt như nước chảy mây trôi. Thì ra là do sợi chỉ trên tay Yến Nương đang phát sáng, chiếu rõ cả khung vải, cho nên dù trời vẫn chưa sáng, nhưng nàng vẫn có thể khâu rất chính xác.
“Cô nương thêu bốn khung ảnh trên cùng một tấm vải, thứ nhất là trời trăng sao, thứ hai là núi đá cây cỏ, ba là gia súc nông nghiệp, bốn là bốn bể thống nhất” Quân Sinh cúi đầu suy nghĩ một lúc: “Chẳng lẽ Yến cô nương đang thêu Hiên Viên?”
Yến Nương cười với nàng ấy: “Quân Sinh cô nương quả là học thức uyên bác, còn biết cả Hiên Viên. Nó là thanh kiếm được đúc bằng đồng trong truyền thuyết của hoàng đế Thái Thủ Sơn, lấy tên là Hiên Viên và khắc lên thân bằng chữ thiên văn cổ. Hiên Viên là kiếm thần độc nhất vô nhị, ẩn chứa một năng lượng vô tận, có thể trảm yêu trừ ma” Dứt lời, nàng bèn cắt sợi chỉ, rồi đưa bức thêu hoàn chỉnh tới trước mặt Quân Sinh: “Cô nương thấy bức thêu của ta thế nào?”
Quân Sinh tấm tắc khen ngợi: “Tỉ mỉ, chặt chẽ, nhẵn, đều, bao nhiêu kỹ nghệ của nghề thêu đều được thể hiện hết trên bức thêu này, tay nghề của cô nương đúng là tuyệt đỉnh”
***
Quân Sinh nhìn lên bầu trời, nàng ấy không hiểu, tại sao túi quần áo cũ nát màu xanh mình đeo trên vai đã biến thành bức “Hiên Viên” mà Yến Nương vừa thêu. Hiện tại, bức thêu đó đã bay về phía rừng phong, càng ngày càng biến lớn và bao phủ toàn bộ cánh rừng.
Bức “Trời trăng sao” trên bầu trời phát ra ánh sáng lấp lánh kỳ dị, che phủ lên ánh tà đang dần đi xuống ở phía Tây, núi đá cây cỏ trông rất sống động, mênh mông vô bờ.
Quân Sinh chợt hoang mang, dường như đã không thể phân biệt nổi giữa thế giới dưới chân và thế giới trên bầu trời, cái nào mới là thực. Nàng ấy đứng giữa hai “thế giới”, quên cả sợ khi trên bầu trời vọng tới tiếng gió thổi ào ào và tiếng sông chảy róc rách, cũng quên mất việc trước mặt mình còn có một con dã thú đã ăn thịt vô số người.
Thổ Lâu đột nhiên rít gào đầy u ám khiến Quân Sinh như tỉnh dậy từ trong giấc mộng. Nàng ấy nhìn về phía đó và thấy con sơn dương đang tung cao vó chạy như bay ra ngoài cánh rừng khiến cát bụi bay lên mù mịt.
“Hiên Viên” bám chặt theo Thổ Lâu tựa như một cái lưới trời bay cao trên không trung và sẽ bắt “tội nhân” bỏ trốn về quy án bất cứ lúc nào.
Thấy không thể chạy thoát được, Thổ Lâu đột nhiên giơ móng trước lên và đập mạnh xuống mặt đất tạo nên tiếng “ầm ầm”, mặt đất nứt ra thành một cái hố to, những cây phong xung quanh cũng bất thình lình bị đánh ngã.
Trong lớp bụi mù mịt màu vàng đất, cái chân to lớn của Thổ Lâu tiếp tục nện xuống đất, một cái hố lớn sâu hơn mười thước lập tức xuất hiện trên mặt đất. Quân Sinh trốn sau cây phong nhìn nó chằm chằm, nàng ấy thấy Thổ Lâu ngước nhìn lên bầu trời, sau đó lập tức nhảy thẳng xuống cái hố.
Trong lòng Quân Sinh vừa mừng vừa lo. Mừng là vì mình không bị con sơn dương ăn thịt, lo là vì Tinh Vệ đã bị nhốt, người của quan phủ không thể chạy tới đây kịp lúc, nếu lần này lại để con súc sinh đó chạy mất thì e là sau này sẽ rất khó bắt nó. Nàng ấy sốt ruột nhìn ra ngoài rừng, nhưng mặt trời đã lặn khiến bên ngoài đen kịt, không thể nhìn rõ mọi thứ xung quanh. Đúng lúc này, một khí lạnh phả tới, khiến sợi tóc lộn xộn của nàng ấy bay lên.
Quân Sinh nhận ra thứ mùi trộn lẫn trong khí lạnh này, đó là mùi đất nhão, ẩm ướt, hôi thối dưới địa phủ.
Cơ thể nàng ấy cứng đờ cứng đờ, hô hấp dần trở nên mất ổn định: Tại sao? Tại sao nó lại trở lại? Không phải nó bị “Hiên Viên” đuổi xuống địa phủ rồi sao, sao nó lại xuất hiện nữa?
“Hà hà,” Tiếng cười quỷ dị u ám quen thuộc vang lên phía sau Quân Sinh: “Suýt nữa thì bị lừa, Hiên Viên đã bị lão già đó mang xuống mộ từ lâu rồi, há lại xuất hiện trên thế gian này ư”
Quân Sinh gắng gượng quay đầu đi, nàng thấy Thổ Lâu đang ngửa đầu lên không trung, đôi mắt lồi trợn trừng, lỗ tai dựng đứng, chân trước hơi cong lên, tạo thành tư thế nhảy lấy đà.
Đột nhiên, nó tung người nhảy lên, xông thẳng về phía “Hiên Viên”, hai cái sừng sơn dươngvới đốm lửa từ địa ngục đâm vào giữa, thiêu rách bức thêu.
“Trời trăng sao”, “Núi đá cây cỏ”, “Gia súc nông nghiệp”, “Bốn bể thống nhất” lập tức biến mất, phông nền màu đen lộ ra, hai chiếc khăn tay lớn nhỏ từ từ hạ xuống từ trên không trung và rơi xuống cạnh chân Quân Sinh, không bị dính dù chỉ một hạt bụi nhỏ.
Thấy thế, Quân Sinh bèn quay đầu chạy ra bìa rừng. Nhưng chỉ vừa chạy được mấy bước, bốn cái chân đã nặng nề đáp xuống nền đất trước mặt khiến cả mặt đất rung lên.
“Cuối cùng thì cũng chỉ còn hai ta ở nơi này” Thổ Lâu bật cười đầy biến thái, bốn vó chầm chậm bước về phía Quân Sinh rồi áp mặt sơn dương lên má nàng ấy, cẩn thận hít ngửi mùi hương trên người nàng: “Thơm quá, mùi hương của cô nương đúng là khiến người ta khó quên. Ta đã ăn thịt rất nhiều trinh nữ, nhưng chỉ có mình cô là ta có chút không nỡ ăn”
Quân Sinh thấy không thể thay đổi thế cục được nữa bèn chuẩn bị tinh thần đón nhận cái chết sắp tới, nàng ấy cười gằn rồi nói: “Trinh nữ? Ta đã không còn là trinh nữ từ lâu rồi, ngươi không ngửi thấy sao?”
Thổ Lâu kinh ngạc thốt lên: “Lẽ nào thân thể ngươi đã bị tiểu tử đó tước đoạt rồi sao?” Nó rối ren đi đi lại lại, vẻ mặt đanh lại đầy u ám: “Biết thế thì ta đã lấy mạng hắn từ sớm để các ngươi làm đôi uyên ương lưu vong dưới địa phủ mới phải”
Dứt lời, nó đột nhiên dùng sừng đâm thẳng về phía Quân Sinh. Cặp sừng dài sắc bén như lưỡi dao cắm vào cơ thể gầy yếu của nàng ấy khiến máu tươi phun ra, nhuộm đỏ cả nền đất bên dưới.
Bỗng nhiên, tiếng huyên náo ầm ĩ chợt vọng tới từ ngoài rừng, hơn mười bóng đen chạy vào rừng phong đỏ như máu và xông thẳng về phía Thổ Lâu. Người dẫn đầu chính là Tưởng Tích Tích, nhìn thấy Quân Sinh bị thương, nàng rất lo lắng, lập tức rút kiếm chém về phía Thổ Lâu. Thổ Lâu ném Quân Sinh ra xa mấy thước, cặp sừng dính đầy máu dựng thẳng nghênh địch, bốn vó đạp trên đất khiến bụi bay lên mù mịt, đoạn, nó xông thẳng về phía những bóng người trước mặt.
Ngay khi đôi bên sắp lao vào nhau, Thổ Lâu chợt khựng lại, đứng bất động tại chỗ. Nó nhìn thấy một người đang nghiêng người dựa vào một gốc cây ngoài rừng, đôi mắt sáng rực như lửa nhìn mình chằm chằm.
Thổ Lâu do dự trong chốc lát, rồi đột nhiên quay đầu lại, tung cao bốn vó chạy như bay ra khỏi rừng. Thấy nó định bỏ chạy, Yến Nương lười biếng đứng thẳng người và nói lớn với Trình Mục Du đi sau cùng: “Đại nhân, Quân Sinh cô nương bị thương không nhẹ, chỉ có ngài mới có thể cứu nàng ấy, giao nàng cho ngài vậy” Dứt lời, nàng bèn chạy theo phía Thổ Lâu vừa chạy, chẳng mấy chốc, bóng dáng yểu điệu đó đã khuất dần vào màn đêm.