Sương mù trên núi càng lúc càng dày, mờ ảo như bức màn lộng lẫy, bao phủ tất cả mọi thứ xung quanh bên dưới vào thân thể to lớnQuân Sinh ngẩng đầu lên, nhìn thấy mặt trời trở nên mờ mịt vì sương mù dày đặc, lúc này mới nhận ra mình đã ở trong núi mấy tiếng đồng hồ liền, nàng ấy nhìn ra phía sau, vẫn không phát hiện được điều gì khác lạ, chỉ có Tinh Vệ vẫn luôn bay trên không trung cách nàng ấy vài thước, giống như một con diều không dây.
Quân Sinh âm thầm tự nghĩ: Không lẽ Thổ Lâu không ở trên núi mà ở chỗ khác sao? Vì sao ta đã đi vài vòng trong rừng mà nó vẫn chưa xuất hiện?
Nàng ấy lại ngẩng đầu nhìn lên không trung một lần nữa, hơi lo lắng ở trong lòng: Mặt trời đã ngả về phía Tây, bây giờ không giống như mùa hè, hai tiếng nữa trời sẽ tối, nếu nó còn không xuất hiện, chỉ sợ hôm nay không tìm được nó. Chi bằng nhân cơ hội trời vẫn chưa tối, đi vài vòng dưới chân núi, nói không chừng có thể tìm được con súc sinh kia ở một chỗ nào khác.
Sau khi hạ quyết tâm, Quân Sinh vội vàng đi xuống núi, Tinh Vệ cũng đi theo nàng ấy, theo sát bước nàng xuống núi. Một người đi nhanh, một chim bay vội vàng, không đến một canh giờ bọn họ đã đến chân núi Lăng Vân.
Quân Sinh nhìn thấy rừng phong ở phía xa xa, giống như lửa từ trên trời giáng xuống. Nàng ấy cắn đôi môi nứt nẻ, không chút do dự đi về phía cánh rừng.
Cuối cùng cũng đi đến bìa rừng phong, mặt trời cũng đã ngả xuống bìa rừng, Quân Sinh nhớ đến chuyện xưa mà Yến Nương kể vào tối hôm qua, trong lòng như có một cơn gió lạnh thổi qua, một cơn rồi một cơn lạnh hơn. Nàng ấy nhìn chằm chằm vào sâu bên trong cánh rừng, trong lòng có chút căng thẳng.
Nàng ấy hoàn toàn không chú ý tới Tinh Vệ vẫn luôn đi theo mình đã biến mất, giờ phút này con chim nhỏ xanh biển kia bị mấy chiếc lá phong cuốn đi, ngã nhào vào hố ở bìa rừng, cả người không thể động đậy được.
“Tỷ tỷ, Quân Sinh tỷ tỷ…”
Một giọng nói quen thuộc từ trên con đường mòn phía trước truyền đến, Quân Sinh giật mình nhảy dựng lên, vội vàng đưa mắt ra khỏi khu rừng thì thấy cách mình vài thước, có một bóng người nhỏ xinh, trên đầu người nọ cắm một bông hoa mẫu đơn nở rộ, cười tủm tỉm với nàng ấy.
“Thúy Vũ…” Quân Sinh nói ra hai chữ này mà ngay cả bản thân mình cũng không nghe rõ được, bởi vì đầu lưỡi của nàng ấy đã cứng đờ, mỗi một chữ đều khó nói ra được.
“Quân Sinh tỷ tỷ, thì ra ngày đó muội thật sự khờ dại, không nhận ra người mà Trương công tử ngưỡng mộ trong lòng là tỷ tỷ, muội còn khờ dại nghĩ, bởi vì Trương công tử ngại ngùng khi đối mặt với muội, cho nên mới bắt chuyện với Yến Nhi tỷ tỷ, cũng không ngờ được, hắn ta thật sự ngượng ngùng, nhưng hắn mến mộ muội là giả, trong lòng hắn trước giờ chỉ có tỷ tỷ…”
Tuy trong lòng biết Thúy Vũ trước mắt là do Thổ Lâu biến ra, căn bản không phải là muội muội ngốc đơn thuần đáng yêu kia, nhưng Quân Sinh vẫn bị mấy lời đó làm cho đau đớn, nước mắt nàng ấy trào ra, bước từng bước lùi về phía sau, lại vừa quay đầu tìm Tinh Vệ.
Sau khi phát hiện Tinh Vệ đã sớm biến mất, trong lòng Quân Sinh lập tức lạnh một nửa, nàng ấy vừa định quay người bỏ chạy, cơ thể lại bị một cơ thể lạnh lẽo dán sát vào.
Quân Sinh quay đầu lại, đối diện là khuôn mặt của “Yến Nhi”, đôi mắt xinh đẹp của nàng ta trợn tròn lên, khóe miệng kéo thành một nụ cười khiến người khác sợ hãi: “Quân Sinh tỷ tỷ, Trương Duệ giết muội, tỷ sờ thử đi, hắn ăn tất cả những gì trong bụng muội rồi” Nàng ta vừa nói vừa kéo tay Quân Sinh, lần mò vào bụng mình, đầu ngón tay đụng vào một chỗ, là một chỗ ẩm ướt trơn trượt, bên trên đầu những nếp uốn, còn đập thình thịch: “Quân Sinh tỷ tỷ, đồ cưới của muội đều đã được chuẩn bị xong, lại không có được người, mãi mãi…. Đều không có được người”
Cổ họng Quân Sinh phát ra tiếng thét kinh hãi, nhưng cơ thể vẫn bị “Yến Nhi” giữ chặt như cũ: “Quân Sinh tỷ tỷ, vì sao tỷ cứ phải cứu Trương Duệ, hắn ăn thịt muội, phá hỏng mọi thứ của muội, tỷ là tỷ tỷ của muội, là tỷ tỷ mà muội yêu thương nhất, vì sao tỷ phải liều chết cứu hắn?” Trên khuôn mặt “Yến Nhi” nở một nụ cười lạnh như băng: “Mẹ muội nói, tỷ chính là một nữ nhân không có liêm sỉ, vì tình lang mà không để ý đến tình cảm tỷ muội, tỷ tỷ, người đáng chết là tỷ chứ không phải là muội, tỷ trả mạng cho muội, trả mạng cho muội” “Yến Nhi” đột nhiên vươn mười ngón tay ra cào về phía Quân Sinh, móng tay của nàng ta nhọn như đinh, nếu tiếp tục xuống có thể đâm thủng mắt của Quân Sinh.
Quân Sinh không một chút do dự, tránh thoát “Yến Nhi”, chạy vào bên trong rừng huyết phong.
Nàng ấy chạy, bị vấp té bởi vô số rễ cây nhiều lần, lại lần nữa tiếp tục đứng lên. Quần áo của nàng bị cành cây xé rách, lộ ra làn da trắng nõn ở bên trong. Nhưng cho dù nàng ấy dùng hết sức chạy về phía trước, bóng dáng “Yến Nhi” vẫn theo sát không gần không xa ở phía sau, nàng ta cười với nàng: “Quân Sinh tỷ tỷ, tỷ đừng nghĩ đến việc kéo dài thời gian, đừng mơ mộng hão huyền, tình hình của Tinh Vệ cũng không tốt hơn tỷ là bao, chẳng mấy chốc nó sẽ bị lá phong quấn đến chết”
Tiếng bước chân phía sau bị tiếng chân lộc cộc thay thế, tuy Quân Sinh không quay đầu lại nhưng có thể cảm nhận được luồng khí trắng toát mà Thổ Lâu phun ra, nó lạnh giống như băng khiến sau gáy của nàng ấy lạnh buốt.
Cuối cùng hai chân cũng không còn sức nữa, mềm nhũn như hai sợi mì trắng, nàng ấy gục dưới tán cây phong, kiện hàng cũng rơi ra trên mặt đất, vò rượu bên trong tung đầy ra đất.
“Hà hà, mệt không? Ta đã sớm nói với ngươi đừng uổng phí sức lực, sớm hay muộn một chút có khác gì nhau, bị ta ăn ngay từ đầu còn có thể sớm gặp được hai tỷ muội kia của ngươi” Khuôn mặt Thổ Lâu ở phía dưới lá phong càng quái dị, giống sơn dương lại giống người, lỗ mũi phập phồng thở ra luồng khí, nó lắc đầu, đi từng bước về phía Quân Sinh: “Bây giờ tiểu tình lang kia của ngươi đã bị nhốt ở trong ngục giam, không qua mấy ngày nữa, sẽ bị quan phủ xử tử, ngươi cứ vui vẻ đi theo ta, yên tâm, ta sẽ không làm ngươi đau, chờ tất cả kết thúc, máu của ngươi sẽ hòa làm một với ta, từ nay về sau chúng ta sẽ không bao giờ tách ra nữa”
Nói xong, Thổ Lâu giương hai cái sừng dài, đâm mạnh về phía trước, nhắm ngay vào cơ thể của Quân Sinh.
Quân Sinh nhắm chặt hai mắt lại, chờ một đòn chí mạng.
Nhưng cơn đau mà nàng ấy đoán trước lại không ập đến, âm thanh “vút” ở phía sau vang lên như có thứ gì đó bay lên trời, Quân Sinh ngập ngừng mở to mắt thì nhìn thấy Thổ Lâu đứng ở trước người mình, bốn chân gập lại thành nửa, cảnh giác nhìn lên không trung phía sau nàng.
Mắt nó trừng thật to, trong đôi mắt sáng phản chiếu lại thứ gì đó khiến nó như lâm vào đại dịch.
Đó là kiện hàng của Quân Sinh, kiện hàng này là do Yến Nương đưa cho nàng ấy sáng hôm nay, bây giờ, tấm vải màu xanh lam rách nát bay lên phía trên rừng phong, vừa xoay tròn vừa chiếu ra chùm tia sáng bạc.