Tân An Quỷ Sự

Chương 164: Dụ địch

Chương Trước Chương Tiếp

Giọng điệu của nàng khi nói những lời này vừa nhẹ tênh vừa lạnh lẽo, giống như cơn gió thổi qua, nháy mắt đã tiêu tán trong bóng đêm, không thấy bóng dáng. Nhưng khi nghe nàng nói sống lưng Tưởng Tích Tích chợt lạnh toát. Nàng ta đi theo Trình Mục Du phá án đã lâu, đã gặp qua nhiều chuyện kỳ quái nhưng chuyện mẹ đẻ giết con ruột lại là lần đầu tiên. Tuy bây giờ còn chưa chứng thực, nhưng trong lòng nàng ta đã mơ hồ cảm thấy suy luận của Yến Nương không hề sai“Yến cô nương” Trình Mục Du lên tiếng: “Vậy phải giải thích những thi thể dưới nền nhà Trương gia thế nào đây?”

Yến Nương cười: “Chuyện này cũng không phải việc gì khó với Thổ Lâu. Đúng như tên gọi, con súc sinh này có thuật độn thổ nên việc không gây động tĩnh gì mà có thể chuyển được mấy chục cỗ hài cốt sang đó chỉ như món ăn vặt với nó thôi. Chỉ là…” Vẻ tươi cười trên mặt nàng biến mất: “Hành tung của nó rất bí ẩn nên muốn bắt được nó cũng không phải chuyện dễ dàng”

Vừa nói đến đây thì bỗng có một người đi ra từ ngõ nhỏ. Người đó chạy đến quỳ trước mặt Trình Mục Du: “Đại nhân, hãy để dân nữ đi dụ con Thổ Lâu kia. Nó vẫn luôn không ra tay được với tiểu nữ, hẳn là không cam lòng. Nếu thấy tiểu nữ chỉ có một mình thì hẳn nó sẽ không nhịn được mà hiện thân”

Yến Nương đi qua: “Quân Sinh cô nương, sao cô lại ở đây?”

Quân Sinh cúi đầu: “Ta thấy mọi người đi lâu chưa về, trong lòng sốt ruột, nên đã đợi ở đây” nàng ấy giữ chặt tay Yến Nương, khẩn thiết nhìn nàng: “Cô nương, chỉ có bắt được Thổ Lâu thì mới xóa được tội danh trên người Trương công tử. Để ta thử một lần đi”

Trong mắt Trình Mục Du hiếm thấy được một chút ôn hòa: “Cô cũng biết Thổ Lâu kia là mãnh thú, chỉ cần không cẩn thận một chút thì cô sẽ phải mất mạng ngay”

Quân Sinh ngẩng đầu, đôi mắt ở trong bóng đêm sáng rực: “Tiểu nữ không sợ, chỉ cần có thể cứu Trương công tử, cho dù phía trước là đầm rồng hang hổ thì tiểu nữ cũng muốn xông vào”

***

Sắc trời dần tối lại, từng ánh sao bắt đầu xuất hiện tỏa sáng trên bầu trời đêm. Quân Sinh cõng một cái bọc đi ra tiệm thêu Tế Hồng, Yến Nương đi theo sau nàng ấy. Lúc đi đến đầu ngõ thì hai người bắt gặp Trình Mục Du đang ra khỏi phủ Tân An. Hắn nhìn Quân Sinh: “Cô yên tâm đi, ta đã dựa theo lời cô nói, suốt đêm đưa mẫu thân Trương Duệ đến nơi khác. Hiện giờ bà ấy đã an toàn rồi”

Quân Sinh cúi đầu hành lễ thật sâu: “Đa tạ đại nhân, vậy giờ dân nữ sẽ lên núi Lăng Vân, Thổ Lâu thích hoạt động gần khu vực kia, nói không chừng có thể dụ được nó ra ngoài”

Yến Nương đi lên mấy bước cầm tay nàng ấy: “Tinh Vệ sẽ đi theo bên cạnh cô, một khi con yêu quái sơn dương kia xuất hiện, nó sẽ chạy về báo tin, Trình đại nhân đã an bài mười mấy nha dịch ở chân núi, chúng ta nghe tin sẽ chạy lên ngay. Cô chỉ cần dùng ngôn ngữ kéo dài thời gian, chờ chúng ta đến là được”

Quân Sinh gật đầu, trong ánh mắt tràn đầy kiên định: “Ta tin cô nương, cũng tin đại nhân. Các vị yên tâm đi, hôm nay nhất định chúng ta có thể bắt được mãnh thú kia, không chỉ vì Trương công tử, còn vì hai muội muội đã mất của ta”

Nói xong, Quân Sinh quay đầu men theo con phố dài đi về phía cổng thành.

Trình Mục Du do dự trong chốc lát, lại nhìn Yến Nương ở bên cạnh: “Yến cô nương, súc sinh kia cùng hung cực ác, để một mình Quân Sinh đi đối phó với nó có ổn không?”

Yến Nương liếc hắn một cái: “Đại nhân đã biết Quân Sinh cô nương căn bản không phải đối thủ của nó sao còn để nàng ấy đi?”

Khóe miệng Trình Mục Du hơi nhếch lên: “Bởi vì ta biết cô nương sẽ có biện pháp khắc địch, nếu không cô mới là người sẽ không để Quân Sinh đi lấy thân dụ địch”

Thấy người khác đoán được tâm tư của mình, Yến Nương cũng không phủ nhận. Nàng nhìn bóng lưng càng lúc càng xa Quân Sinh, nói “Biện pháp này chỉ có thể kéo dài chút thời gian, vì thế chúng ta vẫn nên theo sát nàng ấy để tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn”

***

Quân Sinh lại một lần nữa đi tới chân núi Lăng Vân. Bây giờ trời thu đã càng nồng đậm, gió thu phất qua, người lên núi càng ngày càng ít, chỉ có thể thấy vài bóng người thong thả bước trên con đường núi uốn lượn. Từ chân núi nhìn lên chỉ thấy dãy núi nguy nga, đá núi xuyên qua tầng mây, cây cao rừng sâu. Mấy đám mây trắng du đãng ở sườn núi, đám sương mù nhàn nhạt bao bọc núi Lăng Vân từ trên xuống dưới làm ngọn núi càng thêm nặng nề, cao ngất.

Quân Sinh nhớ lại nửa tháng trước, nàng và Thúy Vũ, Yến Nhi đi với nhau. Mấy người nói chuyện cười đùa, cãi nhau ầm ĩ, không tốn chút sức đã bước lên đỉnh núi. Đúng rồi, Thúy Vũ còn mua một bông hoa mẫu đơn cài lên đầu. Đóa hoa kia nở rộ tuyệt đẹp, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn ngây ngô của muội ấy càng hiện ra vài phần xinh đẹp.

Cũng chính ở chỗ này, nàng gặp được người đàn ông quan trọng nhất trong khoảnh khắc cuối cùng của sinh mệnh. Ngay từ đầu nàng kháng cự Trương Duệ, luôn cảm thấy bởi vì hắn nên Thúy Vũ mới chết thảm. Nhưng người này lại lấy chân thành làm mâu, dùng bao dung làm thuẫn, cầm hai thứ vũ khí đơn giản lại khó có được này trong tay mà từng chút một xông vào nội tâm của nàng.

Còn có Yến Nhi, rõ ràng buổi sáng hôm đó các nàng còn đi đến nhà của Thúy Vũ, còn an ủi vợ chồng Lưu Xuân. Nhưng đến tối thì nàng ấy lại biến thành một cỗ thi thể lạnh băng, âm dương cách biệt với mình.

Nghĩ đến đây, nước mắt của Quân Sinh giàn giụa. Nàng cố nén bi thương men theo đường núi đi lên trên, đi tới một chỗ không người, cạnh vực sâu thì dừng lại. Nàng gỡ bọc đồ trên lưng xuống, lấy ra mấy loại trái cây, để trên đĩa, cẩn thận đặt ở một tảng đá sạch sẽ bằng phẳng gần đó.

Dọn xong tế phẩm, nàng gạt hết đám đá vụn dưới chân ra, quỳ gối xuống vái ba lần: “Ngày ấy lên núi ngắm trời thu, ta vốn tưởng rằng đó chỉ là một ngày cực kỳ bình thường trong cuộc đời chúng ta, không nghĩ rằng đó lại là quãng hồi ức tốt đẹp cuối cùng của chúng ta. Nếu biết có kết cục này thì ngày đó ta nhất định sẽ không tới nơi này, như vậy thì các muội sẽ không hương tiêu ngọc nát ở những năm tháng tuổi hoa đẹp nhất”

Nói xong, nàng lại lấy ra một bầu rượu gạo nhỏ, cánh tay ngọc giương lên, rải toàn bộ rượu trong đó xuống vực: “Các muội còn nhớ không? Khi còn nhỏ chúng ta thường lén cha ta uống rượu, có một lần Thúy Vũ còn uống say, ở nhà ta ngủ nửa buổi chiều, có gọi thế nào thì muội ấy cũng không tỉnh. Cuối cùng cha ta còn mời cả đại phu đến, lúc này mới dùng canh giải rượu đánh thức. Kể từ đó, cha đã giấu hết rượu đi. Nhưng mà ta luôn có cách tìm ra, mỗi lần đều khiến ông ấy tức đến thổi râu trừng mắt. Chúng ta còn nói nếu mình là nam nhân thì tốt rồi, mỗi ngày đều dùng chén lớn uống rượu, ngoác mồm ăn thịt cũng sẽ không có ai quản” Nàng lau nước mắt nơi khóe mắt: “Thúy Vũ, Yến Nhi, kiếp sau, các muội chuyển thế làm nam nhân đi. Ít nhất như vậy sẽ không bị người khi dễ như kiếp này. Không, như vậy cũng không tốt, chúng ta đã thề, phải làm tỷ muội của nhau, các muội biến thành nam nhân thì ta đi đâu tìm các muội đây”

Nói tới đây, Quân Sinh đau khổ không thôi, nàng nằm sụp trên mặt đất, khóc lớn, giống như dồn hết toàn bộ ấm ức cùng khổ sở phải chịu trong những ngày qua ra ngoài.

Thấy thế, Tinh Vệ vẫn luôn xoay quay ở trên không trung vội bay đến đậu trên vai nàng, kêu rít ríu an ủi tâm hồn đau khổ của nàng ấy.

Thấy Tinh Vệ hiện thân, bốn cái chân đen ẩn giấu trong đám cây cối nhẹ nhàng giật giật, sau đó chậm rãi lẩn vào trong lùm cây.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)