Suốt mấy giờ liền, nhiều người đi qua đi lại Vong Xuyên nhưng không ai dừng lại nhìn Chung bà bà bán ô, bà ta gọi khàn cả giọng nhưng những người đó vẫn làm ngơ, từng bước chân nhẹ lướt qua quầy hàng giống như quầy hàng của bà ta không hề tồn tạiLại mấy giờ nữa trôi qua, Chung bà bà buồn ngủ đến nỗi hai mí mắt muốn dính vào nhau, bà ta quyết định co người lại rồi giơ một cái ô lên trên đầu để che mưa che gió. Từ xa nhìn lại bà ta trông giống như một tảng đá lớn bên cạnh Vong Xuyên, nếu không nhờ tiếng ngáy ngủ liên tục vang lên từ dưới chiếc ô thì chắc mấy người đi ngang qua đã nghĩ bà ta là một hòn đá lớn có hình dạng kì quái rồi.
Chung bà bà nhanh chóng chìm vào giấc ngủ với giấc mơ kì quái, giống như vừa mơ vừa hồi tưởng những chuyện mà cả đời bà ta muốn quên đi, những ký ức đó lại bị đào sâu một lần nữa và xuất hiện trong giấc mơ của bà ta.
Một tháng trước, trong một đêm khuya, lúc đó bà ta đang làm vườn, trăng thanh gió mát nên khung cảnh rất êm đềm. Bà ta dùng cuốc đào phần đất cứng thì đột nhiên nghe thấy tiếng đào bới từ phía dưới, ngay sau đó phần đất dưới cái cuốc bị hõm xuống và lộ ra một cái hố sâu dài. Bà ta cúi người xuống kiểm tra thì đột nhiên một đồ vật bằng vàng sáng lóa mắt bắn từ trong hố lên rồi rơi xuống chân bà ta.
“Cái gì đây?” Chung bà bà nhặt món đồ kia lên, bà ta cảm thấy tim đập loạn nhịp: “Vàng thỏi?”
Chưa dứt lời, trong cái hố lại vang lên một âm thanh chói tai, một giọng nói lạnh đến mức bị đứt quãng không thể liền mạch, thậm chí lắng tai nghe một lúc cũng không nghe rõ.
Nhưng Chung bà bà vẫn hiểu ý nó nói: “Giúp ta một chuyện thì số vàng này sẽ là của bà”
“Giúp chuyện gì?” Bà không hề nghĩ ngợi lập tức thốt lên ba chữ.
Bên dưới lại bật cười một tiếng: “Dễ thôi, bà chỉ cần xuống đây thay ta vài ngày, khi nào xong việc thì ta sẽ đổi cho bà”
Chung bà bà cảm thấy ớn lạnh sau lưng: “Ngươi muốn… lên trên đây làm gì?”
Bên dưới lại cười khà khà mấy tiếng: “Bà lão, bà sợ cái gì, ta làm chuyện mà bà cũng từng làm rồi, nếu không phải đất của bà đậm mùi vị đó thì làm sao thu hút được ta tới đây chứ?”
Chung bà bà thấy chuyện mình giấu mấy thập niên bị bại lộ nên trên mặt lộ rõ vẻ bất an: “Không phải bà già này làm những chuyện đó, những năm nghèo đói cả năm không có miếng thịt mà ăn, ta cũng phải chăm sóc đứa con đáng thương…”
Lại có một trận cười vang lên, vừa cười vừa nói: “Có những chuyện chúng ta tự biết rõ với nhau là được rồi, ta không vạch trần bà nhưng bà cũng đừng đóng kịch trước mặt ta”
Sau khi ngưng cười, giọng nói kia lại vang lên một lần nữa: “Này bà già, chúng ta hứa rồi đấy nhé, canh ba đêm nay bà đến chỗ này tìm ta, ta sẽ lên đó và bà xuống đây, ba ngày sau ta tới đổi lại với bà”
Mưa càng lúc càng lớn, rơi trên cái ô phát ra tiếng bộp bộp, Chung bà bà bừng tỉnh nhìn mặt sông Vong Xuyên tĩnh lặng, lại mơ màng chìm vào giấc mộng.
Lần này bà ta mơ thấy đứa trẻ nhà họ Văn kia, hôm đó cậu bé đi qua cửa nhà mình, trong túi có mấy đồng tiền xu kêu leng keng.
“Văn Hưu Lạc à, trời nóng bức thế này mà cháu muốn đi đâu thế?”
“Mẹ của cháu bị bệnh nên cháu vào thành mua cho mẹ mấy thang thuốc”
“Đúng là đứa con hiếu thảo, vào chỗ bà bà uống chén nước rồi hãy đi, thành Tân An cách đây còn xa, nhỡ đâu bệnh của mẹ cháu chưa khỏi mà cháu đã ngã bệnh thì sao”
“Bà bà, sao nước của bà có vị lạ thế?”
“Văn Hưu Lạc ơi cứ ngủ một giấc rồi mọi chuyện sẽ qua thôi”
Chung bà bà trở mình rồi ngủ tiếp.
“Mới sáng sớm mà bà Trần đã gửi vải lụa cho con gái rồi à?”
“Con bé vừa mới xuất giá nên ta chuẩn bị may quần áo cho nó để lấy lòng phu quân và cha mẹ phu quân của nó”
“Vải lụa này tốt thật, sờ lên thấy trơn trượt mát lạnh, bóng mượt giống như phát sáng vậy”
“Ta nhờ người gửi từ Lâm An tới đây đó, đi suốt nửa tháng mới tới nơi…”
“Hình như bà chưa ăn sáng, vừa hay ta có mấy cái bánh bao hấp, biếu bà một cái ăn lót dạ”
“Vậy ta không khách sáo nữa”
Chung bà bà ngủ mơ mà cười thành tiếng: Sau này dù ta không dám mặc đồ gấm lụa nhưng chỗ lụa này vẫn có thể bán được giá cao ở trong thành, có vậy bà Trần có chết cũng không uổng. Còn ai nữa nhỉ? Đúng rồi, cô nương của Hồ gia, nàng ta nói trời lạnh mà một mình lên núi cầu trời khấn phật, cúng bái thì cúng bái nhưng nếu mang một chiếc vòng ngọc quý báu như vậy thì đừng trách bà già này không khách khí.
Còn người đàn ông say rượu đó nữa, hắn cầm cái ô màu đen, cầm hết tiền bạc đốt vào sòng bạc, đeo thẻ bài ngọc ở bên hông cũng đáng giá mấy đồng bạc.
Còn những lữ khách chạy nạn lại càng dễ đối phó hơn, bọn họ vốn là người ở tạm thôi, mỗi ngày biến mất một hai người thì cũng không ai để ý, thế nhưng xử lý thi thể thì hơi phiền một chút, một bà già đào hố đến mức gãy hết móng tay. Thế nhưng những báu vật gia truyền họ mang theo lại không uổng công ta gãy mấy cái móng tay này.
Còn ai nữa nhỉ? Còn rất nhiều người nhưng lâu năm quá rồi nên nhiều thứ không thể nhớ rõ.
Đúng rồi, sao ta lại quên hắn chứ, nhiều năm rồi hắn luôn xuất hiện trong những giấc mơ của ta với một đôi mắt mở to đầy máu.
Chung bà bà rùng mình một cái, giật mình tỉnh khỏi giấc mộng, bà ta mở mắt ra thì thấy có bóng người dừng trước quầy hàng, người đó mặc áo choàng màu vàng đất, một tay cầm ô che ngang mặt.
Chung bà bà dụi mắt: “Quý khách muốn mua ô sao? Ô của lão làm thủ công nên rất tinh xảo, có thể tốt hơn nhiều so với cái ngài đang cầm trên tay, ngài xem, hàng năm nơi này mưa nhiều, mua thêm mấy cái sau này chắc chắn dùng tới”
Người kia không nói lời nào, móc mấy thỏi vàng trong túi ra để xuống đất rồi lấy bừa một cái ô và quay người đi.
Chung bà bà không quan tâm mình bị dính mưa, lập tức nhào lại chộp mấy thỏi vàng, bà ta cười khiến đôi mắt hõm vào: “Ái chà chà, hời to rồi, không ngời địa phủ cũng có người giàu có như vậy, bà già này gặp may rồi”
Nghe thấy tiếng ồn của bà ta, người mua ô đứng lại, Chung bà bà tưởng hắn muốn đổi ý nên sợ hãi không dám động đậy, nắm chặt mấy thỏi vàng trong tay đến nỗi móng tay cũng bị đau đớn.
Người kia chỉ đứng lại một lúc rồi lập tức giơ ô lên và đi về phía trước, bóng dáng tà áo choàng màu vàng đất lúc ẩn lúc hiện trong làn mưa, rồi một lúc sau thì không nhìn thấy nữa.
Chung bà bà đứng dậy sững sờ nhìn theo bóng dáng xa xăm, thoáng chốc bà ta cảm thấy người này có vẻ quen thuộc, như thể bà ta đã gặp phải một nỗi đau trong cuộc đời, bà ta cắn móng tay và bước vài bước đuổi theo phía bóng lưng dần biến mất kia. Nhưng lúc này, thỏi vàng trong tay đều bị tuột ra, rơi lộp bộp xuống đất. Chung bà bà giật mình vội vàng ngồi xổm xuống nhặt từng thỏi cất đi.
Bà ta cười: “Ai cũng được, chỉ cần có vàng thì ta chẳng quan tâm tới điều gì khác nữa”