Trình Mục Du lắc đầu: “Ta vừa nhìn đã biết thím ấy rất yếu ớt. Mấy ngày trước lúc thím ấy ngất đi trong nhà lao, ta từng bắt mạch, phát hiện thím ấy trời sinh thiếu máu, từ khi sinh ra đã có nhiều bệnh, nếu thím ấy chặt người ta thành như vậy, ta thật không tin”Tưởng Tích Tích cúi đầu trầm tư: “Trương Duệ mồ côi cha từ trong bụng mẹ nên không thể là do phụ thân hắn làm. Vậy nên, những thi thể dưới Trương trạch thật sự không liên quan đến họ sao? Nhưng chuyện giết người chôn xác có động tĩnh lớn như vậy, sao mẹ con Trương gia lại hoàn toàn không biết gì được chứ, chẳng lẽ lại là do thế lực kỳ lại bên ngoài gây ra?”
Trình Mục Du nhìn ra ngoài cửa rất lâu, không nói lời nào.
Tưởng Tích Tích đi đến cạnh hắn, nhỏ giọng, thử dò hỏi: “Đại nhân, hay là chúng ta đến tiệm thêu Tế Hồng hỏi Yến cô nương, xem xem nàng ta có cách gì không, không chừng nàng ta có thể giúp chúng ta phá giải mê án”
Cửa phòng “kẽo kẹt” mở ra, Quân Sinh loạng choạng đi đến cạnh cửa, nhìn thấy Yến Nương đang cầm khung thêu nghiêm túc thêu: “Yến cô nương, ta nhớ ra rồi, vừa nãy ta đã mơ thấy hết rồi, ngoài con yêu quái sơn dương đó ra, quả thật ta còn gặp một con vật lạ khác”
Yến Nương đặt khung thêu xuống, đi đến cạnh nàng ấy: “Là gì?”
Quân Sinh lau mồ hôi trên trán: “Nó giống bướm nhưng không phải bướm, giống ong nhưng cũng không phải ong, có cơ thể của bướm nhưng lại có ngòi độc của ong, cơ thể màu đỏ sẫm, trông rất đáng sợ. Lúc đó ta bị nó đốt một cái, cánh tay lập tức sưng lên, may nhờ có Trương công tử hút nọc độc ra nên mới không bị thương”
“Đó là bướm đỏ, cũng gọi là ong đen, có ngòi, bên trong có chất cực độc, nếu không phải Trương Duệ cứu kịp thời, e là cô đã mất mạng rồi” Yến Nương nói từng câu từng chữ, rồi lại nhìn Quân Sinh: “Cô nhìn thấy bướm đỏ ở đâu vậy?”
“Hôm đó ta và Trương công tử quét dọn sân vườn cho Chung bà bà xong, trên đường về nhà, huynh ấy nhìn thấy con bướm đỏ đó đậu sau lưng ta”
“Chung bà bà?” Yến Nương hơi ngước mắt: “Bà ta là ai?”
“Bà ấy là hàng xóm của Trương Duệ, ở goá một mình, kiếm sống bằng việc bán ô” Quân Sinh thành thật trả lời.
“Ô? Lúc cô gặp phải con sơn dương đó trước cửa nhà Thúy Vũ, cái ô trên người cô là mua của bà ta à?”
Quân Sinh ngạc nhiên: “Cô nương, sao cô lại biết chuyện này vậy?”
Yến Nương không để ý đến nàng ấy, nàng nở một nụ cười: “Ban đầu, ta còn tưởng rằng bà già đó chỉ ham mê tiền bạc mà thôi, bây giờ xem ra ta đã đánh giá thấp bà ta rồi”
Quân Sinh bị lời nói này của nàng làm cho hoàn toàn rối bời: “Cô nương, rốt cuộc cô có ý gì?”
Chưa nói xong, cửa sân đột nhiên bị người ta đẩy ra, Tưởng Tích Tích đi vào trước, bây giờ nàng ta cũng không quan tâm đến lễ nghi nữa mà lao thẳng đến cạnh Yến Nương: “Yến cô nương, cô nghi ngờ tất cả những chuyện này đều do Chung bà bà làm sao?”
Yến Nương nhìn Trình Mục Du đi theo sau, ánh mắt lóe lên nét cười: “Hai vị đại nhân, sao bây giờ lại làm chuyện nghe lén góc tường thế?”
Trình Mục Du biết mình sẽ không tránh khỏi việc bị nàng chế nhạo nhưng đã đến nước này rồi thì cứ để nàng chế giễu cho đủ, chỉ cần có thể bắt tên hung thủ vẫn luôn trốn trong bóng tối đó, dù là gì hắn cũng không quan tâm.
Hắn nghiêm túc, chân thành hành lễ: “Rốt cuộc Chung bà bà đó có chỗ nào đáng nghi, mong cô nương vui lòng chỉ bảo”
Yến Nương thấy giọng điệu hắn chân thành nên không đùa cợt nữa mà nói từng câu từng chữ: “Không giấu hai vị, con sơn dương đã tấn công Quân Sinh, giết chết Yến Nhi và Thúy Vũ tên là Thổ Lâu, là một con mãnh thú đến từ địa phủ. Còn con bướm đỏ vừa nãy ta nói cũng đến từ dưới đó. Quân Sinh gặp phải quái thú hai lần đều là sau khi ra khỏi nhà Chung bà bà, bởi vậy ta mới cảm thấy bà già này có vấn đề”
Tưởng Tích Tích thở dài: “Thảo nào hôm đó bà ta chủ động nói với bọn ta từng thấy Thổ Lâu trong sân Trương gia, hóa ra là vì muốn đánh lạc hướng sự chú ý của quan phủ”
Yến Nương nhướn mày: “Bà ta từng thấy Thổ Lâu?”
“Đúng thế”
Nghe thấy vậy, Yến Nương hừ lạnh: “Bà già xảo quyệt này, hôm đó lúc ta hỏi, bà ta còn nói mình chưa từng thấy con sơn dương bốn sừng nào, như vậy xem ra bà ta có mối quan hệ mật thiết với con Thổ Lâu đó, trong lúc nguy cấp còn phải bảo vệ nó”
Trình Mục Du sờ cằm, nhíu chặt mày: “Nhưng mà một người phụ nữ bình thường sao lại dính vào một con mãnh thú đến từ địa phủ chứ?”
“Rầm” một tiếng, một số thỏi vàng lấp lánh bị vứt từ dưới đất lên, rải khắp vườn rau, Chung bà bà cẩn thận nhặt chúng lên bọc vào trong váy rồi lại trở về phòng, bỏ nó vào trong hố đất.
Sau khi làm xong mọi chuyện, bà ta lại quay lại vườn rau, nhìn cái hố đen láng máng dưới đám lá cải: “Ngươi lên đây đi, ta xuống dưới liền đây”
Tiếng động sột soạt vang lên trong trong hố, theo trận dị động này, một con sơn dương khổng lồ nhảy ra khỏi hố, bốn cái chân của nó đứng vững vàng trên đám bùn lầy lội bên hố.
Chung bà bà nhìn hai cái sừng còn sót lại trên đầu nó, cười khà khà: “Dùng một cái sừng đổi lấy một cái mạng đó của Trương Duệ, cũng đáng giá”
Mũi Thổ Lâu phun ra khói: “Mau xuống dưới đi, nếu bị phát hiện ta và bà đổi cho nhau, ta sẽ thảm lắm đấy”
Chung bà bà dịch đến bên hố: “Biết rồi, biết rồi, đừng giục nữa, bà già này lớn tuổi rồi, chân tay không linh hoạt nữa, lần nào qua lại giữa cõi âm dương cũng cứ như sắp mất nửa mạng sống vậy” Bà ta đi đến bên hố, đột nhiên quay đầu lại nhìn giỏ tre, thế là lại vòng lại, ôm nó thật chặt vào lòng: “Quên lấy ô rồi, ta ở dưới đó rảnh rỗi không có chuyện gì, cũng có thể buôn bán vài cái giết thời gian”
Thổ Lâu cười khẩy: “Ở dưới kia còn có người mua ô của bà?”
Chung bà bà mang giỏ tre trên lưng, thở phì phò dịch đến bên hố: “Không phải lần trước đã nói với người rồi à? Những người ở dưới đó cũng phải dùng ô” Bà ta quay đầu liếc nhìn Thổ Lâu: “Lần này mấy ngày thì về?”
“Khà khà, đã nhiều ngày không ăn thịt rồi, lần này dù sao cũng phải ăn vài trinh nữ mới có thể xoa dịu sự đói khát trong lòng ta”
“Hầy, lần này ngươi rút ra bài học rồi chứ, đừng có lại gây phiền phức, nắm được điểm yếu của quan phủ mới tốt, bà già ta giết nhiều người như vậy, trước giờ chưa từng để bị nghi ngờ. Ngươi ấy à, vẫn phải học hỏi một chút”
Thổ Lâu bị bà ta giảng giải thì hơi mất kiên nhẫn: “Bà mau xuống dưới đi, nếu như bị âm binh phát hiện ta rời khỏi địa phủ thì cả hai chúng ta đều không gánh nổi đâu”
Chung bà bà thở dài, bước về phía trước, cả người và bóng đều biến mất trong đám rau.
Bà ta cứ rơi mãi, rơi mãi, tựa như trải qua mấy đời, cơ thể mới rơi trên đống bùn nhão. Bà ta bò dậy, nhìn về con sông lớn màu đỏ cách đó không xa, sắp xếp lại vài cái ô rơi ra bên ngoài, bước thấp bước cao giẫm trên mặt đất lầy lội, đi đến bên sông.
Một giọt nước rơi xuống mặt bà ta, khiến má vừa đau vừa ngứa, Chung bà bà không lo lắng mà lại bật cười: “Tốt quá, mưa rồi, bà già này lại kiếm được vàng thỏi rồi”