Đây là lần thứ hai Quân Sinh tới phủ Tân An, nàng ấy quỳ trên công đường nhưng tâm trạng lại hoàn toàn khác lần trước. Lần đầu tiên đến đây, nàng ấy vẫn còn vô cùng lo lắng về chuyện của Thúy Vũ, một lòng nghĩ làm sao để cứu muội ấy ra khỏi nanh vuốt của ma quỷ. Mà lần này đã tìm thấy thi thể của Thúy Vũ và Yến Nhi rồi nhưng nghi phạm giết chết họ lại là người mà nàng ấy ái mộ. Đến bây giờ nàng ấy vẫn chưa hiểu tại sao chỉ trong một đêm mà sự việc lại phát triển đến mức này. Tựa như mỗi người đều dần dần rời xa nàng ấy, Thúy Vũ, Yến Nhi, Trương Duệ, ngay cả phụ mẫu người vẫn luôn cưng chiều nàng ấy, giờ lại để một mình nàng ở trong vòng xoáy của các câu đố thế này, không ai có thể vươn tay giúp nàngBây giờ, Quân Sinh cũng chưa nghĩ ra mình phải làm sao, nàng ấy chỉ có thể nghe theo trái tim mình, bước từng bước về phía trước. Nếu như không làm như vậy, nàng ấy thật sự có thể sẽ phát điên rồi rơi xuống vực sâu với Thúy Vũ và Yến Nhi mất.
“Quân Sinh cô nương, cô có chuyện gì muốn báo với ta?” Giọng nói của Trình Mục Du cắt đứt dòng suy nghĩ xa xôi, hỗn loạn của Quân Sinh.
Quân Sinh hít vào một hơi thật sâu: “Đại nhân, Trương Duệ tuyệt không phải là hung thủ giết người, dân nữ có thể làm chứng”
“Cô có chứng cứ gì?”
“Dân nữ đã từng gặp kẻ gian đó hai lần, lần đầu là ở trong rừng phong, lần thứ hai là trên bậc đá trước cửa nhà Thúy Vũ. Dù từ giọng nói hay là vóc dáng của gã, dân nữ đều biết kẻ đó tuyệt không phải là Trương Duệ” Quân Sinh nói một cách dứt khoát.
“Lần ở rừng phong, cô chỉ nhìn thấy bóng lưng chứ không hề nhìn thấy mặt của kẻ đó, đúng không?”
Quân Sinh gật đầu.
“Ở trước cửa nhà Thúy Vũ, vì sắc trời đã tối nên cô vẫn chưa nhìn rõ kẻ đã tấn công mình, ta nói có đúng không?”
“Đại nhân nói đúng, chỉ là…”
“Chỉ là vóc dáng của Trương Duệ hoàn toàn khác với kẻ ở trong rừng phong. Nhưng Quân Sinh, sao cô lại biết người đàn ông mình gặp trong rừng phong chắc chắn là kẻ đã giết Thúy Vũ và Yến Nhi? Còn giọng nói là thứ dễ ngụy trang nhất. Bây giờ nhân chứng, vật chứng đều có, mọi chứng cứ đều nhắm vào Trương Duệ, nếu cô chỉ muốn dựa vào lời nói của mình mà muốn quan phủ thả người thì đó là điều hoàn toàn không thể xảy ra” Trình Mục Du nghiêm mặt nói.
“Đại nhân,” Quân Sinh vừa quỳ vừa nhích về phía trước: “ngài nói câu nào cũng có lý, dân nữ không thể nào chối cãi, nhưng vẫn có một chuyện, đến bây giờ Quân Sinh vẫn chưa hiểu rõ”
Trình Mục Du ngước mắt nhìn nàng ấy: “Cô nói đi”
“Dân nữ và Trương Duệ từng ở riêng với nhau vài lần, nếu huynh ấy thật sự là yêu quái sơn dương, e rằng dân nữ đã mất mạng từ lâu, sao còn có thể ăn nói đĩnh đạc ở đây” Thấy Trình Mục Du cúi đầu không nói gì, nàng ấy lại tiến về phía trước vài bước: “Đại nhân, Trương Duệ hiền lành, chất phác, nếu không phải bởi vì muốn thím Trương có thể thoát khỏi sự khốn đốn sớm hơn, sao huynh ấy có thể nhận hết mọi tội danh được? Một người con hiếu thảo như vậy mà ngài lại cho rằng huynh ấy là ma quỷ giết người không chớp mắt sao?”
***
Lúc ra khỏi phủ Tân An, Quân Sinh cảm thấy gân cốt trên người mình như bị thắt lại, tựa như chuyến đi lần này đã vắt kiệt hết sức lực của nàng ấy. Nàng ấy vịn vào sư tử đá trước cổng thở dốc một lát, lúc này mới thẳng lưng đi trên đường. Đi được vài bước, nàng ấy chợt khựng lại, lắc đầu cười khổ: “Ta còn có thể đi đâu đây, cha đã đoạn tuyệt quan hệ với ta rồi, bây giờ ta đã không còn người nhà nữa” Nàng ấy ngoảnh lại nhìn bức tường cao lớn sau lưng, đột nhiên trong lòng nảy ra một cách: “Bây giờ thím Trương ở nhà một mình, chắc chắn đã khóc đến mức không dậy nổi nữa. Vừa hay ta có thể đến nhà chăm sóc thím ấy, cũng có thể giải tỏa những lo lắng cho Trương Duệ”
Nghĩ đến đây, nàng ấy hơi khôi phục tinh thần, ai ngờ vừa đi được vài bước, đột nhiên lại bị vài người chặn đường.
Quân Sinh thấy người tới là phụ mẫu của Yến Nhi và phụ thân của Thúy Vũ – Lưu Xuân, không khỏi hơi kinh ngạc, nàng ấy bước tới: “Lưu thúc, sao mọi người lại đến đây?”
Lưu Xuân không còn ôn hòa như trước, nhìn chằm chằm vào mắt Quân Sinh bằng vẻ hung dữ: “Thúy Vũ nhà ta luôn coi cô là tỷ tỷ, cả ngày lúc nào cũng nhắc tới cô”
“Nhưng bây giờ nó chết chưa được bao lâu, cô đã bắt đầu cầu xin tha cho kẻ đã giết người đó. Vừa nãy hàng xóm đến nói, ta còn không tin, nào ngờ vừa tới đây xem, thật sự là như vậy. Quân Sinh cô nương, cô nói đi, cô có xứng với Thúy Vũ không?”
Phụ mẫu Yến Nhi cũng nhìn nàng ấy, lời lẽ ác độc hơn nhưng ý vẫn giống hệt, thậm chí họ còn bước đến giữ chặt, lôi kéo y phục của Quân Sinh, gào thét với đám đông: “Mọi người mau đến xem nữ nhân không biết liêm sỉ này đi, nàng ta vì tình lang mà ngay cả kẻ sát nhân cũng muốn bao che, đúng là ác độc, uổng công con gái của ta luôn coi nàng ta là tỷ tỷ ruột”
Quân Sinh muốn đẩy những bàn tay đang kéo mình ra nhưng khổ nỗi với sức của một mình nàng ấy thì hoàn toàn không phải là đối thủ của đám người đó. Chỉ nghe “xoẹt” một tiếng, ống tay áo của nàng ấy bị xé rách một nửa, lộ ra cánh tay trắng như ngọc. Nàng ấy hoảng sợ, vội vàng che cánh tay lại rồi lùi ra sau, vừa lùi được vài bước lại giẫm phải một đôi giày. Nàng ấy quay người lại, nhìn thấy một đám đông đứng sau lưng vây xem mình. Họ chỉ chỉ trỏ trỏ nàng, ánh mắt lộ rõ sự khinh thường.
Lòng Quân Sinh lạnh lẽo, nàng ấy cảm thấy mình như một con thuyền nhỏ bé lênh đênh giữa biển khơi, lúc nào cũng có thể bị những làn sóng dữ dội nhấn chìm mà không có lý do. Sự tức giận đột ngột dâng lên trong lòng, nàng ấy nhìn đám người vây mình lại ở giữa, lớn tiếng hét: “Ta không bao che cho người xấu, cũng chưa từng làm chuyện gì đáng xấu hổ, sao các ngươi ai cũng muốn chỉ trích ta?”
“Quân Sinh cô nương, cô càng lớn tiếng, họ sẽ càng cho rằng cô đang chột dạ, đừng lãng phí thời gian với những người không liên quan nữa, đi về với ta, để ta giúp cô vá lại tay áo”
Giọng nữ trong trẻo vang lên từ bên ngoài đám người, Quân Sinh như nhìn thấy cứu tinh, nàng ấy lách qua đám đông đi về phía giọng nói đó. Nàng ấy nhìn thấy Yến Nương đang đứng ở rìa ngoài, cười híp mắt nhìn mình, nụ cười đó như nắng ấm soi sáng lòng nàng ấy, khiến nàng ấy cảm nhận được sự yên tâm đã mất đi lâu nay.
“Yến cô nương, ta…” Quân Sinh nghĩ đến việc trước đây mình từng trách oan Hữu Nhĩ, nàng ấy hơi lúng túng.
Yến Nương như thể đã nhìn thấu suy nghĩ của nàng ấy: “Cô nương đừng ngại, người nên cảm thấy ngại là những người đó, họ ấy à, có người không phân biệt được phải trái, có người lại hồ đồ, còn có những người tâm địa xấu xa. Cô phải nhớ, một ngày nào đó cô rửa sạch được nỗi oan này thì cũng phải tránh xa những người này một chút để tránh làm bẩn mắt”
Dứt lời, nàng bèn dắt Quân Sinh đi về phía tiệm thêu Tế Hồng, nhưng còn chưa đi được mấy bước, nàng ấy lại bị mẫu thân của Yến Nhi chắn đường: “Các ngươi không được đi đâu hết, chưa nói rõ ràng về chuyện của Trương Duệ trước mặt quan phủ thì ai trong số các ngươi cũng đừng hòng đi” Bà ta vốn vừa cao lớn vừa mập mạp, hai tay chống hông là tựa như bức tường thịt chặn kín lối đi.
Yến Nương cười với bà ta: “Bà nói gì, vừa nãy ồn ào quá, ta nghe không rõ”
Mẫu thân của Yến Nhi đang muốn lặp lại lần nữa nhưng bà ta đột nhiên phát hiện ra mình không mở được miệng. Hai cánh môi như bị khâu lại, rầm rì một lúc lâu mà chẳng thốt ra được chữ nào.