“Vân Oanh” Hứa tổng quản hắng giọng một cái: “Nàng về đi, ta cũng mệt rồi, ngày mai là tuần đầu của tiểu thư nên phải chuẩn bị nhiều thứ lắm”Vân Oanh khẽ gật đầu và đi ra khỏi phòng. Nàng ta đi tới giữa sân và lấy y phục treo trên dây xuống, sau đó ôm trước ngực và đi về phía phòng Tiểu Phu.
Trong phòng của Tiểu Phu được thắp một ngọn nến, Vân Oanh nhìn vào bên trong và phát hiện Hoắc Thanh Minh đang nằm ngủ trên bàn, trên mặt vẫn còn vệt nước mắt chưa khô, ánh nến chiếu lên gương mặt gầy gò của ông khiến nàng ta cảm thấy vô cùng xót xa.
“Lão gia,” Nàng ta khẽ đẩy cánh tay Hoắc Thanh Minh: “người về phòng ngủ đi, ban đêm gió lớn, đừng để bị lạnh”
Hoắc Thanh Minh dụi mắt và ngẩng dậy khỏi bàn, lông mày khẽ cau lại như đang trách Vân Oanh quấy rầy mộng đẹp của mình. Trong mơ, ông bế Tiểu Phu đặt lên đầu gối và dịu dàng sửa lại tóc mai rối bời cho cô bé.
“Vân Oanh, ngươi cầm gì trong tay vậy?”
“Xiêm y của tiểu thư ạ”
“Lấy nó ra làm gì?”
“Nô tì… Lúc nào không ngủ được sẽ lấy ra, ôm nó cũng giống như đang ôm tiểu thư, nếu không… Trong lòng nô tì luôn cảm thấy trống trải, làm thế nào cũng không thể yên lòng được”
Nỗi u buồn xen lẫn một chút cảm kích dâng lên trong đôi mắt của Hoắc Thanh Minh, ông nhìn Vân Oanh, giọng điệu đã trở nên dịu dàng hơn rất nhiều: “Trong cái nhà này chỉ có mình ngươi là cũng cảm thấy đau khổ như ta, ngươi đã hầu hạ tiểu thư từ khi con bé còn nhỏ, sau khi mẫu thân con bé ra đi, ngươi lại càng coi con bé như con đẻ, bây giờ con bé cũng mất rồi, chắc chắn ngươi cũng đau lòng không kém gì ta, phải không?”
Vân Oanh lại ôm chặt bộ y phục trước ngực, cụp mắt xuống: “Nô tì chỉ hận bản thân vì ngày đó đã không hết sức ngăn cô bé lại, nếu như tiểu thư không đi ra ngoài thì cũng sẽ không… sẽ không…” Giọng của nàng ta càng ngày càng nhỏ, cuối cùng hóa thành tiếng khóc khe khẽ đầy bi thương.
Vành mắt Hoắc Thanh Minh ửng đỏ, ông nhẹ nhàng nắm lấy bả vai gầy yếu của Vân Oanh: “Chuyện này cũng không thể trách ngươi được, đều tại ta đã dẫn ả đàn bà độc ác kia vào nhà, bị vẻ thư hương của ả che mờ con mắt, trước đây ta nên nghe lời khuyên của phu nhân, đưa ngươi…”
Vân Oanh chặn môi Hoắc Thanh Minh lại, bóng nến khẽ chiếu lên mặt ông làm nổi bật lên vẻ tuấn tú bất phàm: “Người đừng nói như vậy,” Nàng ta cảm giác được trái tim mình đang đập thình thịch: “mọi chuyện nô tì làm đều là cam tâm tình nguyện, nô tì chẳng bao giờ cầu mong được nhận lại gì”
“Ta biết, chính vì như thế nên ta mới vô cùng tôn trọng ngươi” Ánh mắt của ông và Vân Oanh quyện vào nhau hệt như sợi tơ mà con tằm xuân phun ra, lưu luyến bịn rịn quấn vào nhau, thật lâu sau vẫn không muốn xa rời.
***
“Cái gì? Ngươi nói toàn bộ não của những đứa trẻ đó đã biến mất?” Sau khi dỗ Tấn Nhi ngủ, Tưởng Tích Tích bèn đi tới thư phòng của Trình Mục Du, nào ngờ vừa mới bước vào liền nghe thấy một tin tức đáng sợ mà Sử Kim mang tới.
Ngược lại, Trình Mục Du bình tĩnh hơn nàng ta rất nhiều, giống như đã liệu được trước chuyện này, hắn đứng lên và đi tới gần Sử Kim, hỏi rõ từng câu từng chữ: “Tại sao lại không có não?”
Sử Kim hít một hơi thật sâu: “Chuyện này thật sự rất quái dị, xương sọ của những đứa trẻ kia giống như bị một thứ gì đó vừa cứng vừa nhọn đâm thủng, não cũng bị hút hết” Hắn lắc đầu, rồi lại lẩm bẩm nói: “Tuyệt đối không phải bị chó hoang hay sói hoang gì đó cắn, không phải, không phải, nhất định không phải”
“Chỉ mất mỗi não thôi à? Những bộ phận khác thì sao?” Trình Mục Du tiến thêm một bước và hỏi.
“Ôi, đúng rồi,” Sử Kim chợt vỗ đầu một cái: “cơ thể của chúng vẫn nguyên vẹn, nhưng thuộc hạ lại bị sói hoang tấn công ở đó, không thể có chuyện hai con súc sinh đó nhìn thấy thi thể mà lại không ăn! Thật sự quá kỳ quái!”
“Đúng vậy, vì sao không ăn thi thể mà lại muốn tấn công ngươi chứ?” Trình Mục Du cúi đầu trầm tư.
“E là không dám ăn” Tưởng Tích Tích đột nhiên chen lời.
“Không dám?”
“Vâng, khứu giác của sói vô cùng nhạy, có lẽ nó ngửi thấy trên những thi thể đó có gì đáng sợ nên mới không dám đến gần”
Hai mắt Trình Mục Du chợt ngưng lại, giọng hắn lạnh lùng như ánh trăng: “Hoặc là con sói đó đã nhìn thấy thứ ăn sạch não của những đứa trẻ kia, cho nên mới không dám tùy tiện ăn vụng con mồi của nó”
Vừa dứt lời, Sử Kim và Tưởng Tích Tích cùng sửng sốt bất động, nỗi sợ hãi dần lan tỏa ra toàn thân theo cột sống, cuối cùng dừng lại ở cuống lưỡi, khiến họ không thể thốt nên lời.
Thời gian như đã trôi qua một lúc lâu, cuối cùng, Sử Kim nuốt nước bọt một cái, lắp bắp bảo rằng: “Đại… Đại nhân, thật ra đêm nay còn xảy ra một chuyện khiến thuộc hạ không… không hiểu”
Trình Mục Du quay đầu lại: “Vẫn còn chuyện khác à?”
Sử Kim lau mồ hôi, móng tay cắm thật sâu vào lòng bàn tay: “Thuộc hạ bị sói tấn công suýt nữa thì mất mạng, nhưng đúng lúc đó lại được một chiếc khăn tay cứu”
“Khăn tay?” Vẻ mặt Tưởng Tích Tích tràn ngập vẻ khó tin, Trình Mục Du giơ tay lên ý bảo nàng ta để Sử Kim nói hết đã, nhưng sau khi nghe được câu chuyện đầy hoang đường của Sử Kim, vẻ kinh ngạc trên mặt Tưởng Tích Tích vẫn không hề giảm bớt chút nào.
“Sao có thể? Một cái khăn tay be bé lại có thể giết chết một con sói đói dễ như trở bàn tay ư? Sử Kim, có phải ngươi hoảng sợ đến mức phát điên luôn rồi không?”
“Ta biết chắc chắn các người sẽ không tin, nên…” Hắn lấy một thứ ướt nhẹp trong cái túi ra và đặt trước mặt Trình Mục Du: “Đây là quần áo mà thuộc hạ mặc lúc đó, nó đã bị máu của con sói đó thấm đẫm, nếu như không phải con sói đó bị cái khăn kia ép sạch thì sao có thể ra nhiều máu như vậy”
Tưởng Tích Tích không nói gì nữa, nàng ta mờ mịt nhìn Trình Mục Du, đợi hắn đưa ra quyết định cuối cùng.
“Ngươi có nhìn thấy rõ chiếc khăn tay đấy không?” Một lúc lâu sau, Trình Mục Du mới lên tiếng.
Sử Kim gãi đầu một cái và cẩn thận hồi tưởng lại chuyện lúc nãy: “Chiếc khăn tay đó trông rất tinh xảo, hình như mặt trên thêu đầy những ký hiệu kỳ quái bằng chỉ bạc, ánh bạc lấp lánh, rất đẹp”
“Thêu?” Tưởng Tích Tích bắt được trọng tâm trong lời nói của hắn, nàng ta quay đầu nhìn Trình Mục Du: “Đại nhân, có phải là Yến…”
“Sao gặp chuyện lại hấp tấp vậy hả?” Trình Mục Du trách mắng Tưởng Tích Tích một câu: “Cho dù ngươi có thành kiến với nàng thì nói gì cũng phải có lý, có chứng cứ chứ đừng đưa ra những giả thiết vô căn cứ, ít nhất thì tới bây giờ ta vẫn không phát hiện nàng có liên quan gì đến những vụ án mạng ở thành Tân An”
“Nhưng mà đại nhân, ngài thật sự không nghĩ là tiệm thêu Tế Hồng có vấn đề sao…”
“Chỉ cần không làm xằng làm bậy ở thành Tân An thì ta cũng không muốn tốn nhiều sức lực qua lại với nàng” Trình Mục Du liếc nhìn Tưởng Tích Tích đầy sâu xa: “Giúp ta để ý nàng, nếu thật sự phát hiện chuyện gì thì lúc đấy rút kiếm khỏi vỏ cũng không muộn”
“Vâng, đại nhân, còn nữa…”
“Còn có chuyện gì?”
“Bây giờ đã có thể xác định nguyên nhân cái chết của những đứa trẻ kia không phải là mắc dịch bệnh rồi đúng không? Rốt cuộc hung thủ là thứ gì?”
“Cho dù là gì thì ta cũng sẽ bắt được nó rồi chém thành muôn mảnh” Trình Mục Du gằn từng câu từng chữ, ánh mắt lộ ra vẻ sắc bén.