Tân An Quỷ Sự

Chương 158: Thi thể

Chương Trước Chương Tiếp

Đây là lần thứ hai Tưởng Tích Tích đến thôn Bất Lão. Lúc này đây, nàng ta không hề đơn thương độc mã như lần trước mà phía sau nàng ta còn có mười mấy nha dịch của phủ Tân An. Trong tay bọn họ không phải đao kiếm mà là xẻng và cuốc dùng để đào đất, không phải xẻng và quốc thần kỳ gì, chúng chỉ như dụng cụ mà bất cứ nhà nông nào cũng có“Đại nhân, bắt đầu được chưa?” Nha dịch đi đầu chờ nàng ta lên tiếng.

Tưởng Tích Tích nhìn thoáng qua thím Trương đang nức nở bên cạnh, rồi gật đầu: “Đào đi, không được bỏ qua dù chỉ là một tấc đất, kể cả dưới nền nhà cũng đào hết lên cho ta”

“Vâng” Đám nha dịch đồng loạt hô lên làm thân mình thím Trương cũng run lên mấy cái. Bà nhìn những nha dịch kia vọt vào sân, nhổ toàn bộ đám rau cỏ tươi tốt mà mình đã chăm sóc cẩn thận. Xẻng và cuốc liên tục bổ xuống, xới tung tầng đất mềm mại rồi tiếp tục đào những tầng đất đá cứng hơn.

Thím Trương run rẩy yên lặng chờ đợi, nhưng cũng không biết mình đang chờ điều gì, cho đến khi một nha dịch hô to một tiếng gọi Tưởng Tích Tích: “Đại nhân, có phát hiện” thì bà ta mới cảm nhận được mồ hôi túa ra, thấm ướt một lớp quần áo.

Tưởng Tích Tích bước nhanh vào trong viện, nheo mắt lại, nhìn chằm chằm đồ vật bị chôn dưới lớp bùn đất, đã lâu không thấy ánh mặt trời kia.

“Đại nhân, đây là… xương cốt, là xương người” Nha dịch kia vừa nói vừa nhặt khối xương cốt đã ố vàng lên, nhưng hắn vừa đụng tới thì mảnh xương đùi kia đã vỡ vụn, lại lần nữa rơi xuống bùn đất.

“Rầm” một tiếng, thím Trương ngã xuống đất, dường như bà không thể thừa nhận nổi cảnh tượng ác mộng trước mặt, cứ thế ngã ngửa ra sau rồi ngất xỉu.

Tưởng Tích Tích đang chuẩn bị nâng bà dậy thì trong phòng lại có tiếng kinh hô truyền tới: “Đại nhân, trong phòng cũng có phát hiện”

Theo sau câu nói này, một nha dịch mặt đầy sợ hãi chạy ra từ trong phòng ở của Trương gia, trong tay hắn giơ cao một cái sừng, đó là một cái sừng sơn dương rất lớn.

***

Mười bảy bộ hài cốt được sắp xếp chỉnh tề trong sân trước của Trương gia, việc sắp xếp lại đống hài cốt này tốn mất hai ngày, bởi vì chúng đã có niên đại từ rất lâu về trước, thậm chí có những khối xương lẫn lộn với bùn đất, phải dùng sàng để lọc ra mới có thể phân biệt được. Đương nhiên cũng có những thi thể còn khá mới, mọi bộ phận đều đủ chỉ duy nhất bụng là trống không, giống như bị thứ gì đó ăn mất. Đó là thi thể của Thúy Vũ, tiểu cô nương yếu đuối mong manh, thanh tú trắng nõn hiện tại chỉ còn hai lỗ mắt trống rỗng, hốc mắt đã bị bùn đất lấp đầy, thỉnh thoảng còn có giòi bọ bò ra.

Ánh mắt Tưởng Tích Tích chuyển từ đám thi thể này sang khuôn mặt nghiêm túc của Trình Mục Du: “Đại nhân, ngài thấy thế nào?”

“Đã xác nhận được hết thân phận của những người này chưa?”

Tưởng Tích Tích gục đầu xuống: “Ngoài Thúy Vũ ra thì vẫn chưa xác định được thân phận của những thi thể khác, bởi vì thi thể họ đã bị chôn lâu rồi, căn bản không nhìn ra được hình dạng khi còn sống”

“Không phải con trai Văn gia đã từng nói trước kia thôn Bất Lão thường xuyên có người chạy nạn tới sao, khả năng những thi thể này là của những người chạy nạn đó” Trình Mục Du như đang nói với Tưởng Tích Tích, lại giống như đang tự lẩm bẩm với bản thân: “Còn cả người đàn ông tên Lý Mông mất tích ở gần đây mười năm trước, có thể cũng ở trong đống này chăng?”

“Thuộc hạ đã cho người đi thông báo cho người nhà của Lý Mông, xem họ có thể nhận ra hắn hay không. Nếu Lý Mông có đặc điểm nào đó, chưa biết chừng có thể thông qua thi thể để nhận ra. Chỉ là những người chạy nạn kia thì vốn đã không rõ thân phận, lại càng không biết thân nhân ở nơi nào, sợ là không cách nào xác nhận danh tính được”

“Mười năm trước thời cuộc rung chuyển, những người này sợ bị liên lụy nên chạy nạn tới đây, không ngờ vừa rời hang hổ lại vào hang sói, cuối cùng cũng không thể tránh được một kiếp” Hắn chán nản nói: “Tích Tích, cô ghi lại đặc điểm của tất cả những thi thể này, cho dù hiện tại không ai nhận ra nhưng biết đâu về sau sẽ có người tìm đến nhận người thân. Nói không chừng đến lúc đó còn có thể giúp họ lá rụng về cội, không cần làm một cô hồn vất vưởng trên trần thế này nữa”

Thấy hắn nói thương cảm như vậy, Tưởng Tích Tích cũng than một tiếng: “Đại nhân, chẳng lẽ Trương Duệ thật sự là yêu quái ăn thịt người, mà những người này đều chết trên tay hắn sao?”

Trình Mục Du vừa định trả lời thì cổng nhà bên cạnh đột nhiên bị đẩy ra, Chung bà bà vừa dùng tay che mặt, ngăn cách tầm nhìn của mình với đám thi thể kia, vừa chạy chậm về phía trước. Thấy thế, Tưởng Tích Tích vội vàng gọi bà ta lại. Chung bà bà thấy không trốn được thì đành miễn cưỡng đi tới, hành lễ với Trình Mục Du: “Đại nhân, lão thân nhát gan, ngày thường người khác giết gà ta cũng sợ mà trốn đi. Không ngờ bên cạnh lại có nhiều thi thể bị chôn như vậy, thật là khiến ta không dám ở lại nữa”

Trình Mục Du nhìn chằm chằm bà ta trong chốc lát: “Người chết cũng không đáng sợ, bà xem, họ làm hàng xóm với bà nhiều năm như vậy, cũng không hề đến quấy rầy bà, nhưng ngược lại người sống mới cần phải đề cao cảnh giác”

Chung bà bà liếc mắt nhìn đống thi thể kia một cái, lại nhanh chóng rụt cổ quay đầu lại: “Đại nhân nói chuyện văn hoa quá, lão nghe không hiểu. Nhưng Trương Duệ là người đọc sách, sao có thể làm ra cái chuyện giết người tàn nhẫn này chứ?”

Trình Mục Du tiến lên một bước: “Bà lão này, bà vẫn luôn ở tại thôn Bất Lão này sao?”

Chung bà bà vén mấy sợi tóc trước mặt ra sau tai: “Lão sinh ra ở nơi này, lớn lên ở đây, xuất giá sinh con cũng đều ở chỗ này, e là cả đời đều sẽ phải sống ở đây thôi”

“Vì sao bà không rời đi, nghe nói phong thuỷ nơi này không tốt, cho nên rất nhiều thôn dân đều đã chuyển hết vào trong thành rồi kia mà”

Chung bà bà run rẩy bả vai cười lạnh hai tiếng: “Không tốt? Còn có thể không tốt đến mức nào? Ông già và thằng con ta đều đã chết, chỉ còn lại mình ta, cái mạng già này ai muốn lấy thì cứ lấy, sớm một ngày muộn một ngày có khác gì nhau?”

Lời này bất đắc dĩ đến cực điểm, Trình Mục Du cũng thấy không đành lòng. Hắn trầm mặc trong chốc lát, lại hỏi tiếp: “Không biết bà có từng gặp được thứ gì kỳ quái ở gần đây không?”

Chung bà bà liên tục phất tay: “Ngoại trừ có nhiều người chết ra thì cũng chẳng khác gì mấy nơi khác” Bà ta lại lần nữa cõng giỏ tre lên lưng: “Đại nhân, nếu không có việc gì khác thì lão thân xin đi trước, về phần mấy hài cốt này thì mong đại nhân mang chúng đi sớm một chút, cứ để ở đây thì ta không dám ra khỏi nhà mất”

Trình Mục Du gật đầu, nhìn theo bóng dáng còng còng của bà ta, vừa định xoay người, lại thấy Chung bà bà dừng lại, quay đầu: “Đại nhân, về chuyện kỳ quái thì có một chút. Có mấy buổi tối, ta từng nghe thấy bên Trương gia vang lên tiếng bước chân “cộp cộp”, còn có một lần ta thấy bóng của một cặp sừng như chạc cây hắt lên cửa sổ. Nhưng nói đến cũng lạ, Trương gia cũng không nuôi con gì như sơn dương, sao trong sân lại vô duyên vô cớ xuất hiện thêm một con sơn dương lớn chứ?”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)