Lưu Tự Đường khẽ thở dài: “Đệ luôn có dự cảm là chuyện này phức tạp hơn tưởng tượng của chúng ta rất nhiều, chắc chắn không dễ giải quyết” Hắn ta nhìn Trình Mục Du: “Huynh nghĩ sao về chuyện ở thôn Bất Lão, sao mãi mà chưa có hành động gì vậy?”“Người của ta vẫn luôn theo dõi Trương Duệ, nhưng đến giờ vẫn chưa phát hiện được chứng cứ nào có giá trị. Nếu tùy tiện hành động chỉ sợ sẽ như dã tràng xe cát, làm việc không công mà thôi”
Lưu Tự Đường gật đầu tán đồng. Hắn ta rót rượu, dùng cả hai tay nâng ly: “Đệ xin kính Trình huynh ly rượu này, đệ vốn tưởng rằng trên chốn quan trường chỉ có lợi dụng không có giao tình, nhưng khi tới nơi này của Trình huynh đã khiến đệ thay đổi cái nhìn của mình. Nếu huynh không chê, chúng ta kết bái huynh đệ tại đây, không biết ý của Trình huynh thế nào?”
Trình Mục Du cười sảng khoái: “Không phải hai huynh đệ chúng ta đã xưng huynh gọi đệ từ lâu rồi sao?”
“Khác chứ, đó chỉ là xưng hô ngoài miệng, cái đệ muốn là công nhận từ sâu trong lòng cơ” Giọng nói của Lưu Tự Đường đầy nghiêm túc như chém đinh chặt sắt.
Trình Mục Du vừa định nâng chén đáp lại hắn ta thì đột nhiên, một tiếng kêu cứu bén nhọn truyền ra từ ngõ nhỏ bên dưới. Âm thanh kia xuyên thấu qua bóng đêm, dù là người đã ngủ say sau một ngày lao động mệt mỏi cũng bị đánh thức.
Trình Mục Du và Lưu Tự Đường cùng đứng thẳng dậy nhìn xuống dưới. Hai người thấy một đám người cách đó không xa giống như bị cái gì đó kinh động, la hét chạy tán loạn, lan đến những người gần đấy. Ngay sau đó, họ thấy một cảnh tượng cực kỳ quái dị: Một con sơn dương lông trắng rất lớn chạy như điên từ trong ngõ nhỏ ra, nó lướt qua đám người chạy vào màn đêm. Trên cặp sừng lớn như chạc cây của nó có một người phụ nữ bị đâm thủng bụng, máu tươi và ruột chảy đầy đất, đầu rũ xuống, bất động, lắc lư theo mỗi bước chạy của con yêu quái.
Tuy màn đêm dần buông xuống dày đặc, nhưng Trình Mục Du vẫn nhận ra người kia là ai. Nàng ta không phải cô nương Yến Nhi mấy ngày trước tố cáo Hữu Nhĩ trên công đường sao?
“Trình huynh, mau đuổi theo” Tiếng gọi của Lưu Tự Đường khiến Trình Mục Du bừng tỉnh, hắn gật đầu với người bên cạnh. Hai người cùng nhau chạy như bay xuống dưới quán rượu, nhảy lên ngựa và đuổi theo con yêu quái.
Con quái sơn dương kia chạy cực nhanh, bốn vó đạp trên mặt đất làm bốc lên một đống bụi đất, giống như đang cưỡi mây đạp gió. Hai con tuấn mã bị nó bỏ xa phía sau. Sau khi ra khỏi thành, ra ngoại ô thì họ mất dấu nó, không thấy cái bóng trắng mơ hồ phía trước đâu nữa. May mà trên mặt đất vẫn có vết máu thưa thớt chỉ rõ hướng nó chạy, dẫn hai người tiến về phía trước.
Họ lần theo vết máu đi tầm một canh giờ, núi Lăng Vân cao lớn đã hiện ra trước mắt. Núi non nhấp nhô, lạnh lẽo khiến người tới có cảm giác áp lực nặng nề. Trình Mục Du và Lưu Tự Đường nhảy xuống ngựa, tay cầm bội kiếm đi lên núi. Trong khe núi sâu thẳm bốc lên chướng khí mờ mịt quỷ dị, làm nỗi sợ hãi vô hình tiến vào thân thể mỗi người, họ cảm nhận được ngay cả máu cũng như bị đông lại.
“Rắc rắc…” Phía trước bỗng truyền đến mấy tiếng nhấm nuốt, Trình Mục Du và Lưu Tự Đường liếc mắt nhìn nhau một cái, rồi đồng thời cúi thấp người, nhẹ nhàng chậm rãi đi đến nơi phát ra âm thanh.
Bên dưới lớp sương mù mơ hồ lộ ra bốn cái chân thật lớn, vó dính máu tươi, trên mặt đất cũng có một vũng máu lớn.
Hai người đều duỗi kiếm về phía trước, thấy Trình Mục Du hơi gật đầu thì cả hai cùng xông lên, chém thật mạnh về phía bốn chân yêu quái.
Ngay khi mũi kiếm dắp xuyên thủng sương mù chém tới, sương trắng lại càng thêm dày đặc, che khuất bốn cái chân. Nhưng giờ đã không thể thu kiếm được nữa, hai thanh kiếm cùng xuyên qua sương mù đâm vào khoảng không trống rỗng.
Đợi sương mù tan bớt, Trình Mục Du và Lưu Tự Đường nhìn chăm chú phía trước, lại thấy trong đống hỗn độn có hai bóng người, một người nằm trên mặt đất, khoang bụng trống rỗng, nội tạng trong đó đã biến đâu hết. Đó chính là cô nương Yến Nhi họ vừa nhìn thấy.
Quỳ gối bên người Yến Nhi là một người đàn ông, cả người hắn đang run bần bật, đôi con ngươi ngập tràn sợ hãi nhìn chằm chằm người tới, yết hầu trượt lên trượt xuống hồi lâu mà vẫn không thốt nên lời.
Trình Mục Du chĩa kiếm vào người đàn ông kia: “Ngươi là người phương nào, mau khai báo tên họ”
Người đàn ông nuốt mấy ngụm nước bọt rồi nói: “Tiểu dân là Trương Duệ, ở dưới chân núi Lăng Vân”
“Trương Duệ…” Trình Mục Du lặp lại cái tên này, ánh mắt càng sâu xa hơn: “Sao ngươi lại ở đây?”
“Tiểu nhân lên núi… Lên núi hái thuốc, không ngờ lúc xuống núi về nhà lại thấy một con sơn dương, con sơn dương kia giống như đang ăn thịt người, tiểu nhân muốn đuổi nó đi để cứu vị cô nương này, nhưng vừa mới chạy tới thì con sơn dương đã biến mất tăm, sau đó các ngài đã… đã xông tới”
“Trình huynh, trong chuyện này có điều kỳ lạ, hay là cứ dẫn Trương Duệ về thẩm vấn trước, sau đó chúng ta từ từ tìm hiểu cũng không muộn” Lưu Tự Đường tiến tới nói với Trình Mục Du, nhưng hắn ta vẫn chưa buông thanh kiếm Thanh Phù khỏi tay, kiếm vẫn kề bên cổ Trương Duệ, chỉ cần hắn hơi động đậy một chút thì sẽ bị đâm thủng yết hầu ngay.
Trình Mục Du hiểu ý, nhìn về phía Trương Duệ: “Ta là Trình Mục Du, huyện lệnh của thành Tân An, hiện giờ có vị cô nương chết ở bên cạnh ngươi, cho nên chúng ta muốn đưa ngươi về phủ để thẩm vấn tỉ mỉ, ngươi đừng quá căng thẳng, sau khi điều tra rõ ràng nếu ngươi vô tội thì chúng ta sẽ thả ngươi về nhà, có hiểu không?”
Trương Duệ gật đầu, đỡ tảng đá đứng lên, hắn khom người hành lễ: “Thưa đại nhân, nhà tiểu nhân còn có một mẹ già, mong ngài đừng quấy rầy bà ấy. Mẹ tiểu nhân đã lớn tuổi, tiểu nhân sợ mẹ không chịu nổi đả kích”
Trình Mục Du không trả lời, hắn thầm cười khổ trong lòng rồi nói: “Với tình huống hiện giờ, sao có thể do ngươi quyết định được? Chỉ sợ ta không muốn kinh động mẹ ngươi cũng không được”
***
Tưởng Tích Tích mang theo hai nha dịch đi vào thư phòng, nàng ta hành lễ: “Đại nhân, thuộc hạ đã dẫn người tới rồi”
Trình Mục Du nhìn hai người kia: “Không phải ta đã ra lệnh cho các ngươi đi theo Trương Duệ sao? Vì sao hôm nay ta tới đó lại không thấy bóng dáng các ngươi?”
Hai nha dịch vội vàng biện bạch: “Đại nhân, chúng ta theo lời ngài nói vẫn luôn mai phục ở gần thôn Bất Lão, giám sát hành tung của Trương Duệ. Sáng sớm hôm nay hắn ra ngoài, bọn tiểu nhân đương nhiên không dám vi phạm mệnh lệnh của đại nhân nên vẫn luôn đi theo sau hắn. Nhưng khi tới gần rừng phong, Trương Duệ đột nhiên rẽ hướng rồi biến mất tăm. Bọn tiểu nhân vội chạy vào rừng phong tìm nhưng vừa đi vào thì sau đầu đã bị người ta đập mạnh một cú, ngài xem” Họ quay đầu, vén tóc ra để lộ ra hai cục u to như quả trứng gà: “Đến giờ chỗ bị đánh vẫn còn sưng, mà bọn tiểu nhân cũng ngất xỉu, tới khi tỉnh lại thì trời đã tối rồi”
“Nhưng thưa đại nhân,” một nha dịch vội cướp lời: “thật ra trước khi hôn mê, tiểu nhân đã nhìn thấy một thứ kỳ quái”
“Cái gì?”
“Chân, bốn cái chân, thoạt nhìn như là chân sơn dương, nhưng vô cùng kỳ lạ và đáng sợ”