Trở lại phủ Tân An, Tưởng Tích Tích chưa thay y phục đã đi thẳng tới thư phòng của Trình Mục Du, còn chưa vào cửa, nàng ta đã nghe thấy tiếng Sử Phi Sử Kim đang báo cáo “thành quả” chiều nay“Đại nhân, lão thái thái Trần gia bị ngã vào đống tuyết vào một ngày tuyết lớn, không thể đứng lên được. Lúc người nhà phát hiện ra bà ấy thì cơ thể đã cứng đờ rồi, đúng là đáng thương mà. Con gái mới xuất giá, gấm vóc đỏ tươi đón hỉ sự nay đã phải thay thế bằng tang sự”
“Cô nương Hồ gia còn xui xẻo hơn, lúc lên núi bái phật bị rơi xuống từ giữa sườn núi, đầu đập vào tảng đá, suýt chút nữa là biến dạng”
Tưởng Tích Tích đang tập trung lắng nghe, bất thình lình bị người phía sau vỗ vai khiến nàng ta giật mình suýt chút nữa kêu thành tiếng. Nàng ta quay đầu lại: “Lưu đại nhân, sao ngài lại ở đây?”
Lưu Tự Đường cười: “Trình đại nhân đang tra án, ta không tiện đi vào quấy rầy, không ngờ lại thấy cô đứng ngẩn người như người mất hồn ở đây”
“Vậy đại nhân nghĩ thế nào về những vụ gọi là “tai nạn” này”
“Cô cũng đã nói chúng là những vụ gọi là “tai nạn”, ta cũng đồng ý với cách nhìn của cô. Trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp nhiều như vậy, huống chi lại còn trùng hợp xảy ra tại cùng một địa điểm. Ta tin, chắc chắn có kẻ đứng sau chuyện này, chính kẻ đó đã tự mình thiết kế ra những vở bi kịch nhân gian đó”
Quân Sinh ngồi trên giường, mê mẩn ôm cái ô của Trương Duệ vào trong lòng, nàng nhớ tới hôm qua, sau khi rời khỏi y quán, hắn đã nói với mình: “Quân Sinh cô nương, ta bảo mẹ trả lại thỏi bạc cho bà mối rồi, cô thấy thế có được không?” Quân Sinh không đồng ý cũng không từ chối. Nếu nói thật lòng thì nàng cũng thích Trương Duệ, không phải chỉ là thích sự chân thành và giản dị của hắn, mà là dành tình yêu giữa nam nữ đối với Trương Duệ. Nhưng, đến bây giờ vẫn chưa tìm thấy Thúy Vũ khiến nàng như bị chặn lại bởi một bức tường cao, không thể vượt qua được. Vừa nghĩ tới dáng vẻ rung động trước tình yêu của muội ấy là trái tim của Quân Sinh lại như nhói lên, vì thế cũng không dám thổ lộ lòng mình với Trương Duệ bởi luôn cảm thấy mình mắc nợ muội muội như người thân trong nhà này.
Cửa phòng mở ra, Vưu phu nhân bưng một chén canh đi đến, bà ngồi xuống bên cạnh Quân Sinh, đưa canh cho con gái rồi thuận tay nhận lấy cái ô trong tay nàng.
“Hình như cái ô này không phải của nhà chúng ta” Vưu phu nhân nhìn cái ô trong tay: “Đây là ô của vị công tử đưa con về ngày hôm qua sao?”
Quân Sinh gật đầu, không phủ nhận.
“Vị công tử kia trông khá tuấn tú, thoạt nhìn đối xử với con cũng rất tốt, không biết là con nhà ai”
“Hắn chính là Trương Duệ”
Vưu phu nhân thầm giật mình: “Các con quen nhau từ bao giờ?”
Quân Sinh chăm chú nhìn mẫu thân: “Mẹ, con biết mẹ đang nghĩ gì, chỉ là đến giờ còn chưa tìm được Thúy Vũ, nên con không có tâm trạng để ý chuyện yêu đương trai gái này. Chờ qua một thời gian nữa, tất cả đều xong xuôi rồi, con sẽ cân nhắc cẩn thận”
Vưu phu nhân lo lắng nhìn nàng: “Không phải mẹ lo lắng, chỉ là có rất nhiều chuyện không đợi người, sợ đến lúc đó con nghĩ thông suốt thì tình thế đã không như con mong muốn nữa”
Quân Sinh đưa chén không cho Vưu phu nhân, cười đẩy bà ra ngoài cửa: “Được rồi, con không còn là trẻ con nữa rồi, trong lòng con đều hiểu rõ, mẹ không cần phải nhọc lòng đâu”
Tiễn mẫu thân đi xong, Quân Sinh si ngốc nhìn ánh trăng trắng bạc chiếu sáng khắp sân, không biết vì sao tim nàng đột nhiên đập rất nhanh. Trong nháy mắt, một dự cảm không lành bao trùm từng tấc da thịt trên cơ thể nàng. Nàng hít sâu mấy hơi, ngẩng đầu nhìn trăng tròn trên bầu trời, chắp tay trước ngực yên lặng cầu nguyện: Nguyện Thúy Vũ bình an trở về, nguyện bản thân ta có thể vượt qua cửa ải khó khăn này, nguyện Trương Duệ bình an, vui vẻ, một đời không lo âu.
“Bộp”, một thỏi vàng bắn lên, rơi vào một mảnh cải thìa xanh tươi, nảy lên vài cái rồi lại rơi vào trong bùn đất.
Chung bà bà nhìn chằm chằm thỏi vàng kia một lúc lâu mới nhặt nó lên, dùng góc áo lau bùn đất trên đó rồi đặt trong lòng bàn tay vuốt ve một lát. Bà ta đi đến bên cạnh đám cải thìa kia, ngồi xổm xuống vạch đống lá cải tươi tốt ra.
Mấy cái lá bị vạch ra hai bên, lộ ra một hố đen ẩn giấu giữa mảnh cải thìa. Cái hố đó to như miệng giếng, bên trong tối đen như mực, không thấy rõ bất cứ cái gì dưới đó. Nhưng nếu ghé vào bên miệng hố cẩn thận lắng nghe thì có thể nghe được trong đó cất giấu tiếng quạ đen kêu to, tiếng sóng của Vong Xuyên, tiếng kêu khóc của vong linh, còn có một ít dục vọng đang ngo ngoe rục rịch, ví dụ như, ngay lúc này…
Chung bà bà nhìn vào hố trong chốc lát, cuối cùng bà vẫn ném thỏi vàng trong tay trở lại trong hố: “Đừng ra nữa. Nguyên hình của ngươi đã bị người ta thấy rồi, nếu đi ra giết người thì hai chúng ta đều không có kết cục gì tốt đâu”
Trong hố không có động tĩnh gì. Chung bà bà nhìn hố một lát rồi đỡ chân run rẩy đứng dậy, chậm rì rì trở về phòng mình. Nhưng mới vừa đi được hai bước thì sau lưng lại vang lên một trận “lạch cạch”, “bộp bộp”. Bà ta vội vàng quay đầu lại, thấy trên đất trồng rau có hơn mười thỏi vàng. Dưới ánh trăng chiếu rọi chúng phát ra ánh vàng kim động lòng người, dường như mỗi ánh sáng vàng đều đang đưa tay vẫy gọi bà ta, chờ đợi bà ta đến nhặt chúng lên.
Chung bà bà chỉ đành phải quay lại trước miệng hố. Bà ta tức giận giậm chân: “Không phải lão thân không muốn, chỉ là vị huyện lệnh mới tới kia bám dai quá, ta không thể không cẩn thận hơn”
“Khặc khặc, bà bà sợ cái gì?” Cuối cùng thì trong hố cũng có động tĩnh, vẫn là cái giọng nói chói tai kia: “Có ta ở đây, bảo đảm bà sẽ bình an vô sự. Không phải bà không thích hai mẹ con họ Trương kia sao? Lần này giết hai người bọn họ đi”
Chung bà bà đảo mắt mấy vòng, chậm rãi cúi người, lỗ tai cơ hồ dán sát ven hố to: “Quả thật ta không thể chịu nổi việc hai mẹ con họ suốt ngày khoe cảnh mẹ hiền con ngoan trước mặt ta. Nhưng muốn diệt trừ họ cũng không phải là chuyện dễ, dù sao Quân Sinh đã gặp ngươi hai lần rồi, tuy chưa thấy rõ nhưng nàng ta cũng sẽ không… “
Lời nói của bà ta bị một trận cười dâm đãng truyền từ trong hố ra ngắt lời: “Con người chỉ luôn muốn tin tưởng những gì mình nhìn thấy, nhất là những người tự cho là thông minh, tự phụ. Họ sẽ không tin vào những lời người khác nói”
“Ngươi nói vậy là có ý gì. Lão thân lớn tuổi, nghe không hiểu mấy lời nói vòng vo. Chuyện tới nước này rồi, rốt cuộc ngươi muốn làm thế nào?”
“Khặc khặc khặc khặc… Hài cốt đã bị ta chuyển đi rồi, bà cứ yên tâm nhận lấy số vàng này, yên lặng chờ xem kịch vui đi”
Chung bà bà cúi đầu suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng bà ta vẫn nhặt đống vàng thỏi trên đất trồng rau lên, cẩn thận gói trong áo, sau đó cúi đầu hô to về phía hố: “Nếu làm thì làm sớm chút đừng làm trễ, cẩn thận đừng để lại hậu hoạn”
“Khặc khặc, ta hiểu mà. Vậy thì tối mai đi, ta đã tra hoàng lịch rồi. Ngày mai thích hợp làm mọi việc, là thời cơ tốt để ra tay”