Tân An Quỷ Sự

Chương 154: Chung cối

Chương Trước Chương Tiếp

“Bất thường? Có phải ý nói có ma quỷ lộng hành không?” Sử Kim nói chen vào một câuTrình Mục Du khẽ lắc đầu một cái: “Cũng không phải như thế, theo ghi chép trong hồ sơ thấy thôn Bất Lão thường có người chết, nhiều người chết do bệnh tật, nhiều người chết do đột tử, số người chết nhiều còn nhiều hơn tổng số người chết của những ngôi làng xung quanh, cho nên dần dần tin đồn phong thủy của nơi này không tốt được lan truyền đến thành” Ngón tay của hắn tuột xuống khỏi trang sách: “Đúng rồi, ở trong này còn ghi tên của người đã chết và địa chỉ sau khi rời đi của những người dân ở đó, nhưng ngược lại có hai hộ dân vẫn kiên trì không rời khỏi”

“Chính là nhà của Trương Duệ và hàng xóm của hắn ta là Chung bà bà” Tưởng Tích Tích nói nhanh.

“Đúng vậy, hai hộ dân đó đúng là nhà họ Chung và nhà họ Trương” Ánh mắt của Trình Mục Du dừng lại trên trang sách: “Hơn nữa, nhà họ Chung kia cũng chết gần hết, có người trẻ tuổi, theo tuổi tác ghi chép lại thì chắc hắn là con trai của Chung bà bà và tên là Chung Cối”

Tưởng Tích Tích gãi đầu: “Vậy Chung Cối chết như thế nào?”

“Bị bệnh nhưng bệnh này tới rất đột ngột và chết trong một đêm”

Tưởng Tích Tích thở dài nói: “Chung bà bà kia quả thật là một người kiên cường, con trai chết nhưng vẫn không rời khỏi thôn Bất Lão như những người khác mà vẫn ở lại đó cả đời”

Cảm xúc của nàng ta còn chưa kịp hồi lại, Trình Mục Du liền đứng lên đặt cuốn sách trước mặt bọn họ, nói: “Hôm nay có việc cho mấy người đây”

Ba người trố mắt nhìn nhau rồi cùng nhau quay sang nhìn Trình Mục Du.

“Đi tìm những thôn dân đã rời đi rồi hỏi rõ bọn họ về tình hình năm đó, ta luôn cảm thấy chuyện ở ngôi làng này rất kỳ quái. Nếu chúng ta không tìm được Thúy Vũ thì cũng chỉ nắm có thể bắt đầu từ chuyện này và xem liệu chúng ta có thể tìm được manh mối từ những vụ án có liên quan hay không”

Tưởng Tích Tích đi quanh con ngõ nhỏ rồi mới tới trước cái sân nhỏ của một ngôi nhà vừa nhỏ vừa cũ, nàng nhòm qua mấy khe hở của cánh cửa gỗ và lẩm bẩm trong miệng: “Đúng là Văn gia rồi” Nàng ta đi về phía trước, vừa định gõ cổng thì cửa gỗ từ từ mở ra và thấy một tiểu tử chừng mười lăm, mười sáu tuổi đang đang gánh cái thúng đi ra từ trong sân, thấy Tưởng Tích Tích đứng trước cổng, hắn giật mình rồi vội vàng bỏ cái thúng xuống và cúi người chào: “Không biết có chuyện gì mà đại nhân đích thân tới tệ xá ạ?”

“Cha của ngươi là Văn Bảo Sâm phải không?”

“Vâng, đúng là cha ta, không biết đại nhân tìm cha ta có chuyện gì?”

Tưởng Tích Tích thấy sắc mặt của cậu ta trắng bệch, vội vàng cười nhẹ một tiếng và nói: “Ngươi đừng hoảng sợ, chẳng qua là ta muốn hỏi chi tiết về vụ Văn Hưu Lạc rơi xuống giếng vào mười năm trước thôi”

Cậu thiếu niên kia vẫn chưa thả lỏng, cậu ta quay lại nhìn vào trong sân rồi thấp giọng nói: “Chuyện đã qua mười năm rồi mà sao đột nhiên đại nhân muốn điều tra lại? Chẳng lẽ cái chết của hắn ta có gì kỳ lạ?”

Tưởng Tích Tích lắc đầu: “Bây giờ nói những điều đó thì hơi sớm, chỉ là chuyện xảy ra ở thôn Bất Lão có chút không hợp với lẽ thường, cho nên quan phủ muốn điều tra lại lần nữa, không biết liệu có thể nói chuyện với cha của ngươi không?”

“Đại nhân, ta cũng đã biết chuyện đó qua lời của cha mẹ ta, muốn biết rõ thì hãy hỏi ta thay vì hỏi họ…”

Tưởng Tích Tích thấy mặt của cậu ta tỏ vẻ khó khăn nên không khỏi nghi ngờ, nói: “Cha của ngươi…”

Cậu thiếu niên cúi đầu: “Sau khi xảy ra chuyện của ca ca, cha ta vô cùng đau buồn, còn chưa biết năm nào tận số nhưng đầu óc đã không còn minh mẫn, nếu nhắc lại chuyện của ca ca, ta sợ sẽ khiến bệnh tình của cha nặng thêm”

Tưởng Tích Tích thở dài: “Người đầu bạc tiễn người đầu xanh vốn là chuyện khó chấp nhận nhất thế gian, vậy phiền cậu thay Văn lão tiên sinh kể tường tận những chuyện đã xảy ra cho ta nghe”

Cậu thiếu niên gánh cái thúng lên đi cùng Tưởng Tích Tích tới một gốc cây đa cổ thụ cách đó không xa, hai người ngồi trên gốc cây, cậu thanh niên bắt đầu nhớ lại.

“Ca ca qua đời năm ta mới năm tuổi nên ký ức về huynh ấy đều rất mơ hồ, lúc cha tỉnh táo thường nhắc tới huynh ấy, cha nói ca ca rất thông minh, lanh lợi và rất hay đọc sách, không giống đứa trẻ nhà nông cho nên ông ấy gửi gắm kỳ vọng rất lớn vào huynh ấy, mong huynh ấy có thể đỗ đạt thi cử, vinh quang bái tổ. Mọi chuyện ập tới, mùa hè năm đó ca ca ra ngoài lấy thuốc cho mẹ ốm lâu ngày nhưng mãi không trở về. Hôm đó trời đổ mưa to, mọi người trong thôn đi tìm xung quanh cả đêm nhưng không thấy bóng dáng của huynh ấy đâu. Hai mươi mấy ngày sau, chúng ta tìm thấy huynh ấy trong một cái giếng ở ruộng, toàn thân huynh ấy trắng bệch, miệng mũi tím bầm, cơ thể trương phình giống như bị chướng khí. Sức khỏe của mẹ yếu nên năm sau cũng đi theo ca ca, cha thì cả ngày uống rượu để quên đi sự thật con trai trưởng chết thảm, đến cả việc đồng áng cũng không màng tới nữa. Còn ta, như trở thành cô nhi trong thời gian ngắn ngủi làm lỡ dở cả đời mình”

Cậu ta lau nước mắt rồi nhìn Tưởng Tích Tích nói: “Đại nhân, rõ ràng năm đó ca ca của ta bị chết đuối, mọi người đều nói huynh ấy vô tình trượt chân rơi xuống giếng, không biết tại sao mấy người muốn nhắc lại chuyện cũ?”

Tưởng Tích Tích đưa cho cậu ta một chiếc khăn tay: “Bây giờ thôn Bất Lão chỉ còn lại hai hộ dân, ngươi có biết chuyện đó không?”

“Không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn là không có nhiều người dám ở nơi đó, mọi người nói phong thủy của thôn Bất Lão có vấn đề, mà rốt cuộc phong thủy này là cái gì mà tại sao ông bà ta sống từ đời này qua đời khác ở thôn Bất Lão vẫn bình yên vô sự, thế mà chỉ qua mấy chục năm lại liên tục có người chết?”

Tưởng Tích Tích bày ra vẻ mặt nghiêm túc, nói: “Ta cũng nghĩ như ngươi, nói là ma quỷ quấy nhiễu thì chẳng thà nói là lòng người bất ổn” Nàng ta đứng lên nhìn về phía cậu thiếu niên kia rồi nói: “Nếu nhớ ra chuyện gì đó thì tới Tân An phủ tìm ta, tên ta là Tưởng Tích Tích, đến phủ hỏi tên ta là được”

Vừa dứt lời nàng ta liền đứng dậy rời đi, mới đi được vài bước lập tức nghe thấy tiếng gọi từ phía sau: “Tưởng đại nhân” Quay lại thì thấy cậu thiếu niên kia vội vàng chạy về phía mình đến cả thúng cũng không cầm theo: “Đại nhân, Tưởng đại nhân, ta lại nhớ ra một chuyện có thể quan nhân các ngài chưa biết”

Tưởng Tích Tích lập tức dừng lại, nàng khẽ nhíu lông mày, hỏi: “Chuyện gì thế?”

“Ta nhớ ra khoảng thời gian hỗn loạn khi ta còn nhỏ, thường xuyên có người chạy đến thôn lánh nạn, thôn dân tốt bụng nên đã sắp xếp cho bọn họ ở trong ngôi nhà bỏ hoang để trú ngụ, vậy mà mấy người đó ra đi không từ biệt, biến mất không thèm nói lời nào. Lúc đó ta còn cảm thấy bọn họ không hiểu báo đáp ân nghĩa là gì, nhưng giờ nghĩ lại thấy chẳng phải bọn họ rời đi mà là vì một nguyên nhân nào đó mà mất mạng nên mới biến mất”

Cậu ta thấy Tưởng Tích Tích không trả lời liền nhẹ nhàng gọi nàng hai tiếng: “Tưởng đại nhân, Tưởng đại nhân, ngài có nghe ta nói gì không?”

“Ta nghe thấy rồi, chỉ là ta đang nhớ lại một người cũng mất tích gần thôn Bất Lão”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)