Vì đêm không trăng nên trong rừng lá phong rất tối, Yến Nương định thả Tinh Vệ ra, nàng vuốt bộ lông màu xanh đen của nó: “Lần trước Hữu Nhĩ không tìm ra nó, rừng huyết phong là đầu của Xi Vưu biến thành và cũng là nơi sinh ra Thổ Lâu. Tinh Vệ, ngươi hãy đi tìm xem ổ của nó có ở đây không”Tinh Vệ kêu một tiếng rồi sải cánh bay qua đầu nàng, nháy mắt đã bay vào sâu trong rừng. Yến Nương chậm rãi đi trong rừng, đi qua chỗ nào nàng cũng hướng mũi lên cẩn thận ngửi mùi không khí và đất nhưng lần nào cũng thất vọng. Nơi này ngoại trừ mùi cây cỏ và mùi tanh của đất thì không có bất kỳ mùi gì lạ. Nàng lập tức ngồi xuống một gốc cây đại thụ chờ tin tức của Tinh Vệ, nó là chim thần giỏi trinh sát trên không, nói không chừng có thể tìm được tung tích của Thổ Lâu.
Quả nhiên không lâu sau, phía trên khẽ lay động, Yến Nương ngẩng đầu lên, thấy Tinh Vệ đang lao xuống như một mũi tên, nhẹ nhàng vung cánh rồi đậu trên tay của nàng, trong miệng có thứ gì màu đỏ.
“Đây là cái gì?” Yến Nương nhíu mày, cầm vật cứng từ miệng của Tinh Vệ ra, nàng nhìn giữa hai ngón tay, đó là một con côn trùng màu đỏ: “Thiêu thân à? Không đúng, đây là bướm đêm”
Tinh Vệ kêu ríu rít ở bên cạnh giống như muốn tranh công hoặc muốn khen nàng phản ứng nhạy bén.
Con bướm đêm kia còn chưa chết hẳn, khi gặp nhiệt độ cơ thể con người thì như con sói đói đánh hơi được mùi máu tanh, lắc đầu vài cái rồi đột nhiên hướng cái đuôi nhọn về phía đầu ngón tay của Yến Nương và đâm.
Nó còn chưa đâm trúng đã nghe một tiếng “tách tách”, cơ thể của nó bị bóp nát, nước màu xanh đậm dính trên những ngón tay trắng như tuyết của Yến Nương.
Yến Nương cầm khăn lau tay: “Bướm đêm sống sâu trong lòng đất, vừa giống bướm vừa giống ong và có độc tố, nhưng sao nó lại xuất hiện trong rừng huyết phong chứ?” Nàng quay sang nhìn Tinh Vệ và hỏi: “Ngươi phát hiện nó ở trong rừng này sao?”
Tinh Vệ chiếp chiếp hai tiếng ra hiệu đồng ý.
Yến Nương không hiểu lắc đầu một cái: “Vậy… đã phát hiện ra tung tích của Thổ Lâu rồi sao?”
Nghe nàng nói vậy, Tinh Vệ vỗ cánh kêu tiếng lớn hơn giống như lắc đầu than thở.
“Xem ra là không phải” Nàng cúi đầu xuống và nói: “Lần trước Hữu Nhĩ tới đây cũng không tìm thấy nó, lần này mang ngươi theo tưởng rằng sẽ phát hiện ra điều gì mới nhưng kết quả lại tốn công vô ích. Thế này thì con súc sinh kia quả thật không có trong rừng lá phong này rồi, nhưng rốt cuộc nó đang ở đâu vậy? Con bướm đêm kia có liên quan gì đến nó hay không nhỉ?”
Nàng vừa nghĩ vừa tiến về phía trước, Tinh Vệ đứng trên bả vai của nàng, nhắm mắt tịnh tâm. Đi ra khỏi rừng lá phong, Yến Nương lại đưa nó vào trong khăn rồi một mình đi trong mưa.
“Cô nương, mưa ướt đẫm cả người rồi, mua ô đi, cái ô này bền và chắc chắn lắm, cô mua chắc chắn sẽ không hối hận” Một giọng nói khàn khàn mang theo thăng trầm vang lên bên cạnh. Yến Nương liếc mắt nhìn về phía ven đường, thấy một bà lão đang mặc áo tơi và đội nón lá ngồi bên đường, trước mặt bà ta có một giỏ trúc đựng đầy những chiếc ô vải màu xanh.
“Ta thích dầm mưa, không thích che ô” Yến Nương đáp lại bà ta một câu rồi tiếp tục đi về phía trước.
“Chà, người trẻ tuổi ngày nay ăn mặc sang trọng nhưng lại hẹp hòi, ngay cả một cái ô cũng không nỡ mua, cũng chỉ cậy mình trẻ tuổi mới dám chà đạp cơ thể như vậy, chờ mấy năm nữa sinh một đứa, lúc đó chân thì đau cánh tay thì tê nhưng cũng phải chịu thôi” Bà ta thấy Yến Nương đi xa nên nói lẩm bẩm một lúc lâu.
Yến Nương nghe những lời này khiến nàng không cam tâm bước tiếp, liền quay lại đứng trước mặt bà lão kia, ánh mắt híp lại thành hai đường cong tuyệt đẹp: “Bà bà ơi, mưa càng lúc càng to thế này, ta cũng muốn mua một cái ô, nếu không về nhà sẽ bị cha mẹ mắng”
Trên mặt Chung Bà Bà đột nhiên nở một nụ cười, so với vừa nãy thì như hai người hoàn toàn khác nhau: “Ô của ta chất lượng rất tốt, chi bằng cô mua thêm mấy cái đem về cho cha mẹ và anh em một cái, thấy được không”
“Bà bà nói đúng, bà giúp ta chọn mấy cái tốt, ta cầm một cái còn những cái kia phiền bà bọc lại giúp”
Chung Bà Bà vừa ừ ừ đồng ý vừa nhanh chóng giúp Yến Nương chọn ô.
Yến Nương thấy bà ta cười chỉ híp mắt lại chỉ thấy mỗi răng, giả bộ như không để ý và hỏi một câu: “Bà bà, lúc nào bà cũng ngồi bán ô ở đây sao?”
Chung Bà Bà gật đầu: “Ta ở đây cả đời, cũng bán dù ở đây cả đời, số khổ mà”
“Vậy… Gần đây bà có thấy một con sơn dương kỳ quái qua lại ở vùng này không?”
Chung Bà Bà dừng tay lại, ngước đôi mắt sâu hõm vào trong da lên nhìn và nói: “Con sơn dương kỳ quái sao? Kỳ quái thế nào vậy?”
“Ví dụ như có bốn cái sừng dài…”
Chung Bà Bà đưa ô cho Yến Nương: “Cô nương, trông cô như đứa trẻ thông minh mà sao nói mấy lời nhảm nhí như vậy, không phải ta chưa từng thấy sơn dương nhưng sơn dương có bốn sừng, nói ra không phải để người khác chê cười sao, làm sao có loại quái vật này chứ”
Yến Nương thấy bà ta quả quyết nói như vậy thì cúi đầu cười một tiếng: “Ta cũng nghe người khác nói vậy, thấy kỳ lạ quá nên mới thuận miệng hỏi thôi, bà bà chớ cười ta”
*
Trình Mục Du ngẩng đầu lên khỏi đống hồ sơ chất đống và nhìn về phía hai huynh đệ Sử gia và Tưởng Tích Tích đứng bên cạnh: “Vẫn chưa tìm được sao?”
Tưởng Tích Tích tiến về phía trước một bước: “Đại nhân, chúng ta đã tìm kiếm liên tục mấy ngày rồi, cũng tìm khắp núi Lăng Vân và khu vực xung quanh rồi nhưng vẫn không tìm thấy Thúy Vũ cô nương”
Trình Mục Du khẽ cắn môi trầm tư một hồi: “Tích Tích, ngươi đi lấy bộ hồ sơ vụ án ta viết khi mới nhậm chức ở Tân An tới đây”
Tưởng Tích Tích không hiểu: “Đại nhân, ngài muốn… Bài viết à? Không phải hồ sơ vụ án sao?
Trình Mục Du quay về phía nàng ta gật đầu không chút do dự. Tưởng Tích Tích nhận được chỉ thị liền đi đến thư phòng, một lát sau nàng ta quay lại và cầm mấy quyền sách màu xanh trên tay.
Nàng ta đặt sách trước mặt Trình Mục Du, nhỏ nhẹ nói: “Mấy hồ sơ vụ án trước đây ghi chép rất đơn giản, tất cả chỉ có mấy quyển. Chỉ một số sự kiện bình thường liên quan đến những thay đổi của thành Tân An, không biết đại nhân cần cái này để làm gì?”
Trình Mục Du không để ý tới nàng ta, hắn mở sách ra, lật từng trang cẩn thận xem xét, xem đến một nửa hắn đột nhiên dừng lại, nhẹ nhíu mày lên, chăm chú đọc và nghiên cứu nội dung ghi chép của một trang giấy. Khoảng một tiếng trôi qua, hắn ngẩng đầu lên nhìn ba khuôn mặt khó hiểu trước mặt, nói: “Trang giấy này có ghi chép liên quan đến thôn Bất Lão, mấy hôm trước các ngươi nói chỉ có hai hộ gia đình ở đó, ta cũng đã nghi ngờ bởi vì nơi đó có sông có núi, phù hợp để trồng trọt mà tại sao dân cư càng ngày càng ít, bây giờ nghĩ lại thấy dân cư của thôn trang đó lần lượt chuyển đi chắc chắn có nguyên nhân”
“Nguyên nhân gì ạ?” Tưởng Tích Tích không kìm lại được liền hỏi gấp.
Trình Mục Du dưới mấy chữ trong trang giấy, nhẹ nhàng nói với bọn họ: “Nơi này rất bất thường”