Thím Trương lo lắng nhìn con trai, nhất thời trong lòng tràn đầy phức tạp, cũng không biết trong đó cụ thể có những gì. Thực ra là thím ấy rất thích Quân Sinh, thoạt nhìn cô nương này hào phóng khéo léo lại còn tốt bụng, quả thật là một cô nương tốt khó tìm. Nhưng chuyện kia đã lan truyền khắp nơi, với tư cách là một người mẹ thì thím ấy không thể chấp nhận con trai mình lấy một người như vậy được. Nhưng Trương Duệ lại say mê nàng, hiển nhiên có mười con trâu cũng không kéo lại được. Cho nên hiện tại bà chỉ có thể âm thầm sầu lo, cũng không biết nên làm thế nào cho phảiĐột nhiên, một trận gió thổi từng đám mây xám xịt từ xa tới, Chung bà bà ngẩng đầu nhìn trời: “Sắp mưa rồi, tốt quá, cuối cùng thì trời cũng mưa. Tốt quá rồi, cuối cùng thì ông trời cũng chiếu cố việc buôn bán của ta” Bà ta chạy vào nhà, nhanh nhẹn mặc áo tơi và đội nón, hô to về phía hai người trẻ tuổi: “Trương Duệ, ta muốn đi ra ngoài bán ô. Ngươi cũng đừng làm nữa, dọn dẹp một chút rồi nhanh đưa Quân Sinh cô nương về đi, nếu không lát nữa, đường sẽ không dễ đi đâu” Nói xong, bà ta đeo giỏ tre ra cửa, lắc lư đi xuống núi.
Trương Duệ ngẩng đầu nhìn trời, phát hiện sắc trời nơi xa đã tối sầm nên nhanh chóng buông đồ trên tay và đi tới gần Quân Sinh: “Cô chờ một lát, ta đi lấy ô rồi đưa cô về”
Quân Sinh gật đầu, đứng lên, đi đến bên giếng nước để rửa tay. Nàng phát hiện Chung bà bà đi vội nên đã quên không đóng cửa, vì thế đi đến trước cửa giúp bà ta đóng cửa lại rồi mới chào từ biệt với thím Trương và cùng Trương Duệ đi ra ngoài.
Hai người đi được nửa đường thì trời bắt đầu mưa, Trương Duệ vội vàng căng ô ra đưa cho Quân Sinh, giúp nàng che mưa.
Quân Sinh cầm ô nhìn hắn: “Trương công tử, sao huynh chỉ cầm theo một cái ô thế?”
Lúc này Trương Duệ mới phát hiện nửa người mình đã bị ướt: “Vừa rồi đi gấp quá nên ta không nghĩ nhiều, chỉ tiện tay cầm lấy một cái ô thôi” Hắn ta thấy Quân Sinh bình tĩnh nhìn mình thì đỏ bừng cả mặt, vội vàng xua tay giải thích: “Cô nương, cô đừng hiểu lầm. Không phải vì muốn che chung một cây ô với cô nên mới cố ý làm thế đâu” Nói xong hắn như muốn chứng minh mình trong sạch nên vội dịch sang bên cạnh, để cả người lộ ra ngoài trời mưa.
Quân Sinh bị sự giản dị của hắn chọc cười, nàng đi đến bên cạnh Trương Duệ, dùng ô che cả hai: “Huynh là đồ ngốc à. Ta đang nghĩ lát nữa tới cổng thành huynh về thế nào, chẳng lẽ lại đội mưa về sao?”
Trương Duệ thấy nàng đến gần mình như vậy thì mặt càng đỏ hơn, lời nói cũng trở nên lắp bắp: “Không… Không sao, nam tử hán đại trượng phu, dầm mưa chút cũng không sao, cô… cô không cần lo lắng cho ta” Hắn nói xong định cầm cái cán ô trong tay nàng nhưng mới nghiêng người thì lại phát hiện trên vai nàng có một con côn trùng.
Nó không giống nhộng cũng không giống bướm. Nói không giống nhộng vì nó có một đôi cánh đỏ thắm, nhưng ngoại hình của nó không nhẹ nhàng như con bướm, trên cánh cũng không có hoa văn, lại có một lớp lông màu xám nhạt, toàn bộ cơ thể trông xám xịt đầy đáng sợ.
Trương Duệ không dám trực tiếp bắt nó, sợ khiến Quân Sinh hiểu lầm, bèn chỉ chỉ vào vai nàng: “Chỗ này có một con thiêu thân”
Quân Sinh hoảng sợ, nhanh chóng quay đầu, vươn tay gạt con côn trùng xuống. Con côn trùng giật mình vỗ cánh phành phạch bay lên, nhưng Quân Sinh còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì mông nó đã bắn ra một cây kim còn to và thô hơn kim bình thường, đâm thẳng vào cánh tay của Quân Sinh.
Trương Duệ hoảng hốt, hắn chưa từng thấy con côn trùng nào kỳ quái như thế. Hắn phất tay đuổi con côn trùng đi rồi vội lôi kéo Quân Sinh hỏi: “Cô nương, mau nhìn xem có bị thương hay không”
Quân Sinh chỉ cảm thấy cánh tay đau đớn khó chịu, nàng vén tay áo lên rồi hít sâu vào một hơi: Chỗ làn da bị đốt lúc này đã tím bầm một tảng lớn, sưng lên, lỗ chân lông đều bị căng ra.
“Không hay rồi, nó có độc” Trương Duệ vội đỡ nàng ngồi ở trên một tảng đá. Hắn cắn môi dưới: “Cô nương, thực xin lỗi, hôm nay Trương mỗ phải mạo phạm cô rồi”
Quân Sinh còn chưa kịp hiểu ra Trương Duệ có ý gì thì đã thấy hắn xé một góc áo, buộc chặt phần cánh tay phía dưới vết đốt, sau đó hắn cúi đầu dùng miệng mút lên vết đỏ trên tay nàng, hút mấy lần rồi nhổ máu trong miệng ra. Máu nhổ ra có màu tím đen, quả nhiên là có kịch độc.
Quân Sinh cuống lên, nàng túm bả vai Trương Duệ muốn đẩy hắn ra: “Trương công tử, làm như vậy thì có khả năng huynh cũng sẽ trúng độc, không cần vì ta mà làm việc gây nguy hiểm tính mạng vậy đâu”
Trương Duệ không nói gì, chỉ gạt tay nàng ra, rồi lại tiếp tục thay nàng hút độc. Máu đen bị hắn phun trên mặt đất rất nhanh đã bị nước mưa rửa trôi. Quân Sinh nhìn máu đen uốn lượn chảy trên mặt đất, khóe mắt dần rưng rưng, cuối cùng nàng bật khóc.
“Trương công tử, sao huynh phải làm như thế chứ. Huynh thật là ngốc, nếu vì ta mà làm bản thân bị thương thì ta phải báo đáp huynh thế nào đây?”
Trương Duệ ngừng hút máu, hắn thấy chỗ vết thương của Quân Sinh đã không sưng nữa thì nhẹ nhàng thở phào, tháo mảnh vải, thay nàng băng bó vết thương thật tốt. Lúc này hắn mới ngẩng đầu nhìn hai mắt đẫm lệ trên khuôn mặt nhỏ nhắn kia: “Cô không cần thấy áy náy, ta làm mọi việc vì lòng mình, không hề liên quan đến cô” Hắn dừng lại một chút, thở hổn hển nói: “Tuy bây giờ miệng vết thương không sưng lên, nhưng vẫn cần phải tới y quán xem thử, xác định không sao nữa mới được” Nói xong, hắn đỡ Quân Sinh dậy, cầm lấy cây ô trong tay nàng, cùng nàng đi về hướng thành Tân An.
Khuỷu tay đột nhiên cảm nhận được hơi ấm, cánh tay của Quân Sinh đang khoác lấy tay hắn. Trái tim Trương Duệ đập “thịch” một tiếng, sau đó điên cuồng đập mạnh: “Quân… Quân Sinh cô nương, cô… cô làm sao vậy?”
Quân Sinh nở nụ cười rạng rỡ với hắn, nụ cười xán lạn như hoa mùa xuân: “Đường trơn trượt, ta phải bám vào huynh thì hai chúng ta mới không ngã”
Hai người che chung một cây ô, từ từ bước đi trong làn mưa, từ sau lưng nhìn lại, trông họ như một cặp tình nhân thần tiên, làm người đi đường đều hâm mộ không thôi.
Yến Nương thấy hai người này đi qua trước mặt mình, Trương Duệ thì cả mặt đều đỏ ửng, mắt nhìn thẳng nhìn phía trước, không hề chú ý tới mình. Nàng cười thầm một tiếng: “Không ngờ tên ngốc này lại là kẻ si tình, bây giờ là lúc nào rồi mà hắn còn có tâm trạng yêu đương” Nàng thở dài, vòng qua hai người đang chìm đắm trong tình yêu này rồi đi tới rừng huyết phong.
Nàng bước nhanh như gió, chỉ chốc lát đã đi đến ngoài bìa rừng phong. Lá cây phong bị nước mưa dội vào càng đỏ hơn, một mảnh lá đỏ rậm rạp vươn ra giữa không trung, cơ hồ che khuất nửa chân trời, dường như muốn nhuộm sắc trời xám xịt này thành màu đỏ.
Yến Nương híp mắt nhìn trong chốc lát, thân hình chợt lóe lên, vọt vào trong rừng phong.