Nhưng tối hôm qua, hắn ta mơ thấy ba mẫu rừng đào đều đã nở hoa. Hắn ta đi giữa rừng đào rực rỡ, tâm trạng thoải mái, vừa sảng khoái vừa yên bìnhThế rồi hắn ta bỗng nhiên quay đầu lại và thấy những bóng dáng quen thuộc. Họ đứng trong rừng hoa, mỉm cười với hắn ta, nụ cười đó vô cùng ấm áp, giống hệt như khi còn sống.
Lưu Tự Đường tỉnh lại giữa những nụ cười đó. Lúc tỉnh lại, môi hắn ta cũng nở một nụ cười, giống hệt những người thân đã mất kia.
“Lưu đại nhân, ngài dậy sớm vậy, tối hôm qua không ngủ ngon sao?” Tưởng Tích Tích theo sau Trình Mục Du đến gần Lưu Tự Đường. Nàng ta hành lễ, nụ cười hơi câu nệ, dường như không biết nên dùng dáng vẻ gì chào hỏi hắn ta.
Lưu Tự Đường cười cười: “Làm gì có? Thành Tân An địa linh nhân kiệt, ta vừa đến nơi này đã cảm thấy tinh thần sảng khoái, ngay cả giấc ngủ cũng tốt hơn nhiều”
Trình Mục Du thấy tinh thần hắn ta tốt lên, sắc mặt hồng nhuận, khác hẳn bộ dạng thất thần tối qua thì rất yên lòng: “Tối hôm qua hiền đệ chưa ăn gì nên chắc giờ cũng đói bụng rồi. Ta đã bảo người làm chuẩn bị chút đồ ăn, hiền đệ đi dùng bữa trước đi”
Lưu Tự Đường xua tay: “Không vội, đệ có một việc muốn nói cho huynh”
“Hiền đệ cứ nói”
“Ở Thanh Thành, đệ gặp được một đồ đệ của ngoại tổ phụ. Ông ấy biết nhà họ Hộ đã xảy ra chuyện nên tới thăm. Nhưng mà cũng trùng hợp thật đấy, không ngờ ông ấy lại biết nguồn gốc của quyển sách kỳ lạ kia”
Sắc mặt Trình Mục Du lập tức trở nên nghiêm túc: “Ông ấy nói thế nào?”
Ông ấy nói năm đó ngoại tổ phụ lấy được quyển sách đó từ tay một đạo sĩ. Bởi vì ngoại tổ phụ cứu đạo sĩ kia một mạng nên ông ta đã tặng quyển sách đó như một món quà cảm ơn”
“Vậy đạo sĩ kia tên là gì?”
“Ông ấy cũng không biết, chỉ nghe ngoại tổ phụ nói trên cổ đạo sĩ kia có một vết sẹo to như dây thừng”
Trình Mục Du căng thẳng hỏi: “Vậy đạo sĩ kia chính là kẻ luyện chế người sống thành bùa quỷ ư? Nói như vậy thì ông ta chính là kẻ sát hại hơn trăm mạng người nhà họ Hộ sao?”
Lưu Tự Đường gật đầu: “Đệ nghĩ thế, cho nên muốn báo thù cho nhà họ Hỗ thì nhất định phải tìm được tên yêu đạo kia”
“Từ từ đã” Tưởng Tích Tích trầm tư một lúc lâu đột nhiên lên tiếng: “Yến Nương từng nói tên đạo sĩ đó có đạo pháp cao cường, có lẽ nàng ta biết đôi chút về tên yêu đạo đó”
“Yến cô nương biết tên đạo sĩ kia ư? Bây giờ ta sẽ đi tìm nàng ta hỏi cho rõ” Nghe Tưởng Tích Tích nói vậy, Lưu Tự Đường cất bước đi đến tiệm thêu Tế Hồng. Tưởng Tích Tích và Trình Mục Du cũng theo sát hắn ta. Mấy người vội vã ra cửa, mới đi được vài bước trong ngõ nhỏ, họ đã thấy Hữu Nhĩ cầm rổ bước ra từ tiệm thêu, hắn ta nhẹ nhàng đóng cửa lại, sau đó còn dùng một cái khóa lớn khóa cửa lại.
“Hữu Nhĩ, cô nương nhà ngươi đâu?” Tưởng Tích Tích vội hỏi.
Hữu Nhĩ đột nhiên nhìn thấy ba người bọn họ thì hoảng sợ, hắn ta gãi đầu đáp: “Nàng đã ra ngoài từ sáng sớm rồi, các vị đại nhân nóng lòng tìm cô nương nhà ta như vậy là có chuyện gì sao?”
“Vậy khi nào nàng ta trở về?” Tưởng Tích Tích vội hỏi tiếp.
Hữu Nhĩ nhìn Tưởng Tích Tích: “Sao ta biết được chứ. Nàng là chủ, ta là người hầu, ta nào dám hỏi chuyện của nàng. Đúng rồi, rốt cuộc Tưởng cô nương có việc gấp gì vậy, nói không chừng ta cũng biết, có thể giải thích giúp các người”
Ba người thoáng nhìn nhau, cảm thấy hắn ta nói không sai, vì thế Lưu Tự Đường hắng giọng nói: “Hữu Nhĩ, ngươi có biết gì về quyển sách kỳ lạ đầy ký tự kỳ quái không?”
“Ngài nói Ngự Phách từ hả?” Hữu Nhĩ chớp chớp mắt nhìn bọn họ.
“Nó tên là Ngự Phách từ à?” Ba người đồng thanh hỏi.
Hữu Nhĩ nhún vai: “Ngay cả tên của nó mà các người cũng không biết sao? Nói cũng phải, chắc cô nương nhà ta chưa từng nói với các người nhỉ”
“Cô nương nhà ngươi còn nói gì về quyển sách kia không?” Trình Mục Du không kìm được, chen miệng hỏi.
Hữu Nhĩ hếch mặt lên, làm ra bộ dáng ngưỡng mộ: “Cô nương nhà chúng ta biết rất nhiều thứ, tinh thông kim cổ, thiên văn địa lý, không có gì là nàng không biết. Ký tự trong sách này là do một đạo sĩ chế luyện, phải dùng người sống nướng trên cỏ bồng ba ngày ba đêm mới có thể chế thành”
“Chẳng lẽ Yến cô nương biết đạo sĩ kia?” Giọng nói Trình Mục Du trở nên trầm thấp.
“Quen biết á?” Hữu Nhĩ cười ha hả: “Sao có thể chứ, trước kia cô nương đi du ngoạn tứ phương, nghe được không ít truyền thuyết và bí mật. Nhưng đạo sĩ kia là người hơn ngàn năm trước, sao nàng có thể quen biết người đó chứ?”
***
Quân Sinh còn chưa đi đến thôn Bất Lão đã thấy Trương Duệ đang ngồi ở sườn núi, ngóng nhìn phía dưới. Lúc thấy nàng ấy, hắn bước nhanh như bay xuống sườn núi, thở hổn hển đi tới trước mặt nàng.
Mặt hắn bị mặt trời chiếu đến ửng đỏ, làm cả người hắn càng thêm vẻ khí phách. Hắn nhìn Quân Sinh rồi cười, lộ ra hàm răng trắng tinh: “Cô đã đến rồi, tối hôm qua người nhà có làm khó dễ cô không?”
Quân Sinh lắc đầu: “Huynh yên tâm, hôm qua ta thẫn thờ bỏ đi một hồi, mẹ tìm ta suốt cả ngày, thấy ta an toàn trở về thì vui mừng còn không kịp, sao còn làm khó ta. Ngay cả cha ta cũng không nói gì, một mình ra khỏi nhà mua rượu uống”
“Vậy là tốt rồi, ta lo lắng cả đêm, sợ cô về nhà không nhịn được lại chạy ra ngoài” Hắn và Quân Sinh sóng vai đi về phía trước: “Xem ra cha mẹ cô vẫn rất thương cô, ngày hôm qua họ nói thế cũng chỉ vì nhất thời tức giận mà thôi. Cô đừng để trong lòng, cũng đừng mở miệng là nói đến chuyện muốn làm ni cô, sẽ khiến họ buồn đấy” Thật ra hắn định nói là khiến hắn buồn nhưng lại sợ Quân Sinh tức giận nên không dám nói ra.
Quân Sinh cười: “Bây giờ ta cũng đã nghĩ thông rồi, trải qua chuyện của Thúy Vũ, ta càng cảm thấy đời người ngắn ngủi, cho dù có chuyện gì thì khi đối mặt với sống chết cũng không còn quan trọng nữa. Cho nên ta sẽ không đặt những lời đồn nhảm nhí đó trong long đâu”
“Đừng nghĩ đến những chuyện không vui. Hôm nay có cô thật là tốt, Chung bà bà bị đau lưng, việc lớn việc nhỏ trong nhà bà bà đều chờ chúng ta đến làm đó”
Quả nhiên, đúng như lời Trương Duệ nói, Quân Sinh bận suốt một buổi sáng. Chung bà bà ở một mình nên không chăm chút gì nhà cửa cả. Nàng giúp bà bà giặt đống quần áo đã chồng chất mấy ngày, lại cẩn thận quét dọn căn phòng. Sau khi làm xong thì nàng lại giúp Trương Duệ, cùng hắn cạo sạch rêu trên tường, lại dùng giấy và hồ nhão dán lỗ hổng trên cửa sổ. Nhưng Quân Sinh không quen làm việc này, vừa làm đã bị đứt tay. Trương Duệ đau lòng, bèn bảo nàng ngồi bên cạnh, bưng chén nước cho nàng uống, còn mình thì ôm hết mọi việc còn lại.
Chung bà bà ngồi ở trong sân phơi nắng, cứ một chốc lại liếc hai người họ một cái, rồi lẩm bẩm: “Ôi chao, nói không chừng trong lúc vô tình, lão bà ta đây còn tác hợp một cuộc nhân duyên tốt kìa. Thím Trương, ngươi nói có đúng không? Ngươi xem hai đứa thật là xứng đôi, nhất là Trương Duệ nhà ngươi, một lòng một dạ hướng về cô nương nhà người ta, đúng là chìm đắm sâu quá rồi. Xong rồi, xong rồi”