Tân An Quỷ Sự

Chương 150: Thỏi vàng

Chương Trước Chương Tiếp

Yến Nương không trả lời Hữu Nhĩ, nàng nhìn lên trời, trong đầu lại vang lên giọng nói già nua nhưng kiên định đó“Đóng cổng thành lại”

“Đại nhân, người đã chạy ra ngoài rồi, bây giờ mà đóng cổng thành chẳng phải không ổn hay sao, mũi tên đã sẵn sàng, ngài hãy tránh trước đi”

Ngươi không nhìn thấy lệnh bài trong tay ta ư?”

“Nhưng nó… nó là của tiên đế”

“Tân hoàng đế còn chưa lập, những thứ của tiên đế đã không được tính nữa ư?”

“Nhưng… đại nhân… “

“Ta bảo ngươi đóng cổng thành lại”

Cuối cùng cổng thành cũng từ từ đóng lại sau lưng, hàng vạn mũi tên xuyên qua không khí đục ngầu và đập vào hai cánh cổng đá to lớn, tạo ra tiếng vang như sấm. Hắn ta quay đầu nhìn lại, ánh mắt xuyên qua tường thành dừng trên bóng dáng sừng sững đó. Sau đó, hắn ta xoay người lại, cưỡi ngựa vọt nhanh về phía trước nhanh như một mũi tên.

***

Màn đêm đen kịt như thể mực đậm vô hạn được quét lên bầu trời, vừa nãy vẫn có ánh sao sáng lấp lánh, dường như cuối cùng cũng buồn ngủ, từng ngôi sao dần giấu đi ánh sáng rực rỡ của mình.

Chung bà bà nằm trên giường lắng nghe rất lâu, cho đến khi bên ngoài hoàn toàn yên tĩnh hẳn, ngay cả tiếng chim, tiếng ve cũng không còn, bà ta mới chậm rãi ngồi dậy, thắp một ngọn đèn dầu nhỏ, cầm nó đi đến bên bàn ăn. Bà ta ngồi xổm xuống đặt đèn dầu lên bàn, mò mẫm dưới gầm bàn một lúc, nâng một lớp đất lên, lấy một cái hộp gỗ từ cái hố tối tăm bên dưới lớp đất đó, gắng sức ôm cái hộp đó lên đặt trên bàn.

Bà ra chép chép miệng, hai bàn tay nhăn nheo xoa đi xoa lại hàng chục lần rồi mới chậm rãi mở hộp ra. Nắp hộp vừa hé ra, ánh sáng vàng từ bên trong toả ra, chiếu sáng cả căn nhà như thể ban ngày.

Chung bà bà lén lút nhìn ra ngoài cửa sổ như thể ăn trộm rồi đóng nắp hộp lại, bà ta đi đến bên cạnh tủ bát, tốn rất nhiều sức mới có thể dịch nó đến trước cửa sổ, che chắn kín mít nhà Trương gia ở đối diện, lúc này mới quay lại bên bàn, mở cái hộp đó ra lần nữa. Trong hộp là những thỏi vàng được xếp ngay ngắn, ánh vàng lấp lánh khiến đôi mắt của bà ta nhoi nhói. Chung bà bà dùng góc áo lau khóe mắt, tay run rẩy cầm hai thỏi vàng lên, nhẹ nhàng gõ, tiếng vàng chạm vào nhau vang lên tiếng “leng keng” lanh lảnh, còn kéo dài âm cuối, âm thanh này chạm vào lòng khiến bà ta vô thức bật cười: “Không ngờ bà già như ta khổ cả đời, đến tuổi này rồi lại có một số của cải. Nhưng mà vẫn còn ít quá, nếu như có thể đựng đầy một hòm thì tốt rồi” Nụ cười của bà ta càng ngày càng u ám, cuối cùng ngưng tụ lại trên khuôn mặt, dưới ánh sáng của ngọn đèn dầu càng thêm đáng sợ.

Bà ta đặt thỏi vàng trở về rồi lại sờ mó trong hộp một lúc lâu, cẩn thận sờ từng thỏi vàng một lượt. Lúc này mới thỏa mãn đóng nắp hộp lại rồi bỏ nó vào lại trong cái hố tối tăm. Bà ta đang định đậy lớp đất lên thì chợt thấy túi vải dưới hộp, ánh mắt bà ta chỉ dừng lại đó một chút rồi lập tức nhìn sang chỗ khác, hai tay dùng sức nhanh nhẹn lấy lớp đất đó bịt hố lại.

Sau khi làm hết mọi chuyện, Chung bà bà hài lòng trở về giường nằm, bà ta ngửi tay mình, dường như ở đó vẫn còn phảng phất mùi của vàng. Bà ta nhắm mắt lại trong hương thơm mà mình tưởng tượng ra, không lâu sau đã chìm vào giấc ngủ.

Không biết bao lâu sau, Chung bà bà đột nhiên tỉnh dậy từ trong giấc mơ, bà ta ngồi bật dậy như một phản xạ có điều kiện, lao nhanh xuống giường chạy đến bên bàn ăn. Cũng may mặt đất dưới gầm bàn vẫn được che chắn tốt, hộp gỗ bên trong cũng an ổn, bà ta lau mồ hôi lạnh trên trán, bấy giờ mới nhớ lại âm thanh vừa nãy đã đánh thức bà ta từ trong mơ là gì.

Trong giấc mơ, bà ta đang ở trong một hang động đầy vàng, cười đến nỗi mỏi miệng. Nhưng mà ngoài hang động hình như đột nhiên truyền đến một âm thanh cực lớn kéo bà ta ra khỏi cảnh trong mơ. Vốn dĩ bà ta tưởng rằng có kẻ trộm phá cửa đi vào muốn trộm bảo bối của mình nhưng trong phòng lại chẳng có bóng người nào, cái hộp đó cũng rất yên ổn giống trước khi đi ngủ vậy.

Vậy rốt cuộc tiếng động đánh thức mình là gì vậy? Chung bà bà gãi mái tóc đã gần bạc hết của mình, từ từ đứng lên khỏi mặt đất.

Đột nhiên có tiếng “phành phạch” vang lên bên tai bà ta. Ngay sau đó, một thứ đầy lông và lạnh lẽo bay qua mu bàn tay bà ta, sự tiếp xúc này khiến bà ta nổi da gà khắp người, Chung bà bà vốn là người thô lỗ, từ nhỏ đã làm việc trên ruộng đồng, đã nhìn thấy rất nhiều côn trùng, nhưng loại cảm giác trên mu bàn tay đó khiến bà ta lần đầu tiên cảm thấy con côn trùng này quá ghê tởm, ngay cả những sợi lông tơ trên lưng cũng dựng thẳng.

“Chỉ cần vàng không sao thì dù là gì cũng được” Bà ta lẩm bẩm, lảo đảo bước đến bên giường, đột nhiên có cơn gió thổi tới từ sau lưng khiến cho y phục ướt đẫm mồ hôi của bà ta lạnh buốt lạ thường, Chung bà bà quay đầu lại, nhìn thấy một bóng đen lay động không ngừng bên cạnh bàn.

Bà ta giật mình, tưởng rằng thật sự có trộm vào trong nhà, chưa kịp nghĩ gì đã lao về phía cái bóng đen đó. Nhưng đến khi đi đến đằng trước, bà ta lại không thấy cái bóng đó đâu nữa, chỉ có tiếng khóc đứt quãng còn sót lại trong không khí ẩm ướt.

Chung bà bà đứng ở đó, đầu óc như nổ tung, bà ta đã nhớ ra tại sao trông người đó lại quen mắt như vậy, sự đau đớn trong lòng trôi qua, nếp nhăn trên khóe miệng của bà ta lại trở nên độc ác hơn: “Ngươi chớ trách ta độc ác, là do ngươi bất hiếu trước, giờ rơi vào kết cục này cũng không oan uổng”

Tiếng gà trống gáy vang ngoài cửa sổ, bà ta nghe thấy tiếng Trương gia mở cửa, một lúc sau, từng tiếng cuốc đất từ bên ngoài vọng vào, đó là tiếng Trương Duệ dậy sớm ra ngoài làm việc.

“Hừ, đúng là một đứa con hiếu thảo” Chung bà bà nặn ra một nụ cười: “Chắc là mẹ ngươi thương ngươi lắm nhỉ, nhưng nếu một ngày nào đó ngươi không còn trên đời này nữa thì liệu bà ta có chết vì phiền muộn không đây”

Sau khi hung ác nói xong câu này, bà ta mở cửa ra, nói to với người bên ngoài: “Trương Duệ à, lát nữa giúp bà bà lấy thùng nước nhé, ta cả đêm ngủ không ngon, đau lưng muốn chết”

“Ôi, bà bà nghỉ ngơi đi ạ, hôm nay chuyện trong và ngoài nhà cứ giao cho ta là được, lát nữa ta lấy cho bà bà vài bộ thuốc dán, bà chỉ cần dán sau lưng là được”

Lưu Tự Đường dậy sớm, đã lâu rồi hắn chưa được ngủ ngon như vậy, mấy ngày trước ở Thanh thành, đêm nào hắn cũng tỉnh giấc mấy lần. Mỗi lần đều bị những tiếng kêu thảm thiết trong giấc mơ đánh thức, những người trong giấc mơ đó không phải thiếu đầu thì là không còn cánh tay, phần còn lại của thể xác cũng bị cháy đen như than, mỗi khi họ bước đi, da thịt sẽ rơi xuống mặt đất và biến thành một đống tro bụi.

Họ cứ duỗi thẳng cánh tay, hai chân cà nhắc đi về phía hắn, miệng cứ hét lên “cứu ta với, cứu ta với” và đi đến bên cạnh hắn rồi cơ thể đột nhiên ngã xuống, biến thành những ký tự kỳ lạ.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)