Ngay chính giữa trán của Chu Ngũ Nhi có một lỗ máu đen thùi lùi, huyết tương sền sệt trong lỗ đang chảy xuống khuôn mặt xanh trắng của cậu và nhuộm đỏ cả khuôn mặt nhỏ bé non nớt, dưới sự chiếu rọi của ánh trăng, trông cảnh tượng này càng đáng sợ hơn“Rõ ràng lúc cậu bé chết thi thể vẫn nguyên vẹn, sao bây giờ lại thành thế này?” Sử Kim cau chặt mày, hắn ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng nâng đầu Chu Ngũ Nhi lên và kiểm tra kỹ càng. Lúc ngón tay lướt qua xương sọ, trong lòng hắn chợt lạnh buốt, bởi vì đầu của Chu Ngũ Nhi đã bị đâm thủng hoàn toàn, cái lỗ trên trán xuyên thủng qua cả đầu, để lại một vết thương còn lớn hơn cái lỗ đó ở sau gáy. Toàn bộ não của cậu bé đã chảy cạn, chỉ còn lại cái đầu trống rỗng.
“Không đúng” Sử Kim nhìn cái chiếu, đột nhiên ngồi yên bất động: “Não cậu bé… Đâu rồi?”
Trên cái chiếu phía sau đầu cậu chỉ có một vài vệt óc màu xám trắng chưa khô, thậm chí Sử Kim còn có thể loáng thoáng ngửi thấy mùi tanh, nhưng phần não còn lại đâu? Hắn đã từng nhìn thấy rất nhiều xác chết bị vỡ xương sọ, thông thường, những thứ như não sẽ bắn tung tóe ra xung quanh, từ xa là đã có thể ngửi thấy mùi tanh, nhưng tình trạng của Chu Ngũ Nhi lại hoàn toàn trái ngược.
Hắn vội vàng đứng lên, đẩy từng cái chiếu cạnh đó ra. Lúc thi thể những đứa trẻ kia hiện rõ dưới ánh trăng, Sử Kim vô thức hít sâu một hơi.
Đầu lâu của những đứa trẻ này giống hệt đầu của Chu Ngũ Nhi, giữa trán có một cái lỗ màu đỏ thẫm, nhưng những vết máu xung quanh cái lỗ đó đều đã khô lại, chỉ còn một lớp bột màu trắng trên làn da khô khốc.
Sử Kim lần lượt lật mười mấy thi thể lại, càng lật càng thấy kinh hãi, bởi vì trên chiếu của những đứa trẻ này cũng không có vết óc chảy ra, dường như sau khi chết, não của chúng đã bị một thứ gì đó hút sạch giống như Chu Ngũ Nhi.
***
Hứa tổng quản nghiêng người dựa vào đầu giường, hắn ta cầm một bình sứ men lam bóng trong tay vuốt ve, ngắm nghía. Chiếc bình này có màu trắng xen lẫn màu xanh nhạt, chỗ dày thì có màu xanh đậm, vừa bóng vừa mịn, trong suốt như pha lê, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng biết đây là một báu vật hiếm có.
“Xem ra những năm Hoắc Thanh Minh vào Nam ra Bắc quả thật đã góp nhặt được không ít thứ quý hiếm, thậm chí còn tìm được cả men lam bóng quý hiếm này, nhưng mà, bây giờ thứ này đã thuộc về ta rồi, nếu như sau này hắn hỏi thì cứ vớ bừa một tiểu nha đầu chịu tội thay rồi đuổi đi là được” Hứa tổng quản vừa thích chí suy nghĩ vừa đi về phía tủ quần áo, định giấu thật kỹ chiếc bình sứ đi.
Hắn ta mở cửa tủ ra và nhét cái bình vào sâu tận trong cùng phía sau một chồng quần áo, sau đó khóa chặt tủ lại và đi về phía giường. Nhưng hắn ta vừa bước được vài bước thì đột nhiên nghe thấy vài tiếng kêu nhỏ như tiếng mèo từ tủ quần áo.
Hứa tổng quản nhíu mày lại. Chẳng lẽ có mèo hoang vào sống trong tủ quần áo của mình và đẻ con trong đấy à? Hắn ta quay lại, mở cửa tủ ra và ló đầu vào kiểm tra kỹ lưỡng. Trong tủ không có gì ngoài những chồng quần áo, đồ dùng hàng ngày và cái bình sứ hắn ta vừa bỏ vào lúc nãy. Lúc này, nó còn bị khuất phía sau quần áo, chỉ có nửa miệng bình loáng thoáng lộ ra.
“Lẽ nào ta nghe nhầm sao? Chắc tiếng mèo kêu lúc nãy vọng từ ngoài vào thôi!” Hắn thầm lẩm bẩm và liếc nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trăng đêm nay tròn hệt như một viên ngọc đang phát sáng, khác hẳn với ngày thường. Hắn ta chợt nhớ tới đêm trăng mà mình chợt bắt gặp Vân Oanh đang gội đầu trong sân giống hệt như hôm nay. Ngày hôm đó nàng ta mặc một bộ trung y sát người làm nổi bật dáng người mảnh khảnh vô cùng quyến rũ, mái tóc dài ướt nhẹp của nàng ta thả trước ngực, làm mảng áo trước ngực bị ướt và trở nên xuyên thấu.
“Meo meo…” Một tiếng mèo kêu lại khẽ vang lên và kéo sự chú ý của Hứa tổng quản từ trong dòng hồi tưởng về. Hắn ta quay đầu nhìn chằm chằm vào tủ quần áo, lần này hắn ta đã lắng nghe rất cẩn thận rồi, tiếng kêu này không phải vọng từ bên ngoài vào mà là từ bình sứ men lam bóng trong tủ quần áo.
Lúc ánh mắt của Hứa tổng quản lướt qua chiếc bình sứ, trái tim của hắn ta từ từ thắt lại như thể bị một bàn tay xương khô cứng ngắc bóp nát.
Hắn ta phát hiện trên bình sứ xuất hiện một cái đầu người, đó chính là đầu của Tiểu Phu, nhưng khi nhìn kỹ lại thì lại biến thành đại phu nhân. Bà ta nhẹ nhàng đung đưa theo làn gió đêm đang thổi vào phòng từ cửa sổ, con mắt đờ đẫn, khóe miệng nở một nụ cười kỳ dị.
Hứa tổng quản muốn kêu lên, nhưng nỗi sợ hãi hệt như dầu sôi đang không ngừng dâng lên trong cổ họng khiến hắn ta không thể thốt ra tiếng. Hắn ta lảo đảo chạy đến bên cửa sổ nhưng lại phát hiện phía sau cây đại thụ trong sân có một bóng trắng đang nhẹ bay.
Bóng trắng đó không có đầu không có chân, nhẹ nhàng bay tới bay lui trong bóng đêm như một cái lông chim. Hứa tổng quản nhận ra bộ quần áo đó, đó là bộ đồ tang mà Tiểu Phu đã mặc sau khi đại phu nhân chết, hơn nữa lại còn là bộ y phục mà hắn ta đã đích thân sai người may gấp.
“Cứu, có ma, có ma” Không biết qua bao lâu, cuối cùng Hứa tổng quản mới hét lên một tiếng chói tai, hắn ta ngồi xổm xuống cạnh bàn và dùng tay che đôi mắt đang giật liên tục của mình lại. Hắn ta không biết rốt cuộc trong phòng hay bên ngoài mới an toàn nữa.
“Hứa tổng quản, Hứa tổng quản…” Giọng Vân Oanh dần tiến tới gần, nàng ta đi vào phòng, bàn tay ấm áp đặt lên vai hắn ta. Lúc này Hứa tổng quản mới từ từ hạ tay xuống, hắn ta run rẩy nhìn Vân Oanh, từng giọt mồ hôi lạnh trên má chảy xuống.
“Có ma…”
“Cái gì?” Vân Oanh cắn môi dưới: “Ngươi… Cũng nhìn thấy? Là… Là ai?”
Hứa tổng quản vừa thở hổn hển vừa nhìn về phía tủ quần áo, nhưng hắn ta chợt nghĩ tới chuyện gì đó nên bèn chậm rãi đứng dậy, chỉ tay ra ngoài cửa sổ và nhìn lướt qua thật nhanh rồi rụt cả người lại phía sau Vân Oanh: “Chỗ đó… Nàng nhìn thấy cái bóng kia rồi à, vậy đó có phải là… Có phải là Tiểu Phu không?”
Vân Oanh vịn tay vào bệ cửa sổ, cẩn thận nhìn ra ngoài một hồi lâu, sau đó mới thở phào một cái như đã trút được gánh nặng: “Không phải ma quỷ gì đâu, chỉ là y phục thôi, y phục của tiểu thư, không phải ngươi nói âm khí trong phòng của Tiểu Phu rất nặng sao. Thế nên ta mới sai người đưa quần áo và đồ dùng hàng ngày của tiểu thư ra phơi nắng, ta sợ lão gia nhìn thấy sẽ lại đau lòng nên mới cho người đưa ra sân này phơi, chắc là họ sơ suất để quên bộ y phục này” Vân Oanh thở dài: “Đáng lẽ lúc đầu phải thiêu hết toàn bộ quần áo và đồ dùng hàng ngày của tiểu thư sau khi cô bé chết, nhưng lão gia bảo giữ lại, nói gì mà sợ sau này mình già rồi sẽ quên luôn cả tướng mạo của cô bé…”
“Ai mà làm việc cẩu thả vậy hả?” Hứa tổng quản vỗ mạnh lên bàn, cắt ngang lời Vân Oanh: “Mau tìm ra rồi đuổi đi” Hắn ta vừa nói vừa đi tới đóng cửa tủ lại để che chiếc bình sứ, sau đó tựa vào tủ thở hổn hển. Cứ coi như bộ y phục ngoài kia không có vấn đề gì, nhưng thứ trong tủ này thì sao? Chẳng lẽ là hắn ta hoa mắt đến mức nhìn thấy một cái đầu người thò từ trong bình sứ ra sao? Nhưng hắn ta lại không thể nói chuyện này cho Vân Oanh biết. Tuy hắn ta đã hạ quyết tâm muốn cưới nàng ta, nhưng dù sao nàng ta vẫn chưa thuộc về hắn, cứ đề phòng vẫn hơn.