Tân An Quỷ Sự

Chương 149: Trở lại

Chương Trước Chương Tiếp

Nếu đổi lại là mấy ngày trước, chắc chắn Quân Sinh sẽ từ chối hắn không chút nghĩ ngợi, trong lòng còn thầm cảm thấy nam nhân này thật lỗ mãng, loại chuyện hôn sự thế này sao có thể tùy tiện nói ra như vậyNhưng bây giờ nàng ấy lại im lặng suy nghĩ rất lâu, lời của hắn như túi nước nóng ủ ấm cả người nàng. Nàng ấy nhìn Trương Duệ, trên gương mặt anh tuấn, mỗi một sợi lông tơ đều được ánh mặt trời phía sau nhuộm thành màu vàng óng, quả thật vô cùng đáng yêu. Thậm chí hắn còn không hỏi rốt cuộc đêm đó đã xảy ra chuyện gì mà đã không hề do dự thốt ra bốn chữ “ta muốn cưới cô” với tính ngây thơ trẻ con như thế.

Loại thuần phác mà không chút mảy may che đậy nào vốn dĩ rất hợp với tính cách không thể chấp nhận chút tì vết nào của Quân Sinh. Vả lại cũng thật sự đã khiến trái tim tưởng như mạnh mẽ, quyết đoán nhưng thật ra lại vô cùng mềm yếu của nàng cảm động. Nhưng bóng dáng của Thúy Vũ lại đột nhiên hiện lên trong đầu nàng, nàng ấy cười nói: “Quân Sinh tỷ, tỷ đoán xem, rốt cuộc vị Trương công tử đó đã nhìn trúng ai trong số chúng ta?”

Quân Sinh cụp mắt: “Ta không thể đồng ý với huynh”

Vừa dứt lời, nàng ấy bèn ra ngoài đình.

Trương Duệ đi theo sau nàng ấy như một chú chó con bị bỏ rơi: “Có phải cô nương cảm thấy ta đường đột quá không. Cô hiểu lầm rồi, thật ra hôm đó ở trên núi Lăng Vân, ta vừa liếc mắt đã thấy cô trong đám người, trong tất cả các cô nương chỉ có cô không mang theo hoa. Lúc đó ta đã cảm thấy vị cô nương này rất đặc biệt, cho nên mới bắt chuyện với các cô để thu hút sự chú ý của cô. Sau đó ta trở về nhà, mẹ lại nói với ta rằng bà ấy đã giúp ta định mối hôn sự với cô, ta còn tưởng rằng mình đang nằm mơ, ta đã thật sự vui mừng khôn xiết… “

“Trương Duệ” Quân Sinh đột ngột dừng lại, Trương Duệ cũng vội vàng dừng bước để tránh đụng phải người nàng ấy: “Đừng nói nữa, đừng nhắc đến chuyện này, chúng ta vẫn là bằng hữu”

Trương Duệ nghe thấy giọng nói vô cùng lạnh lùng của nàng ấy thì không dám nói thêm gì nữa, hắn sợ làm Quân Sinh sợ, sợ nàng thật sự sẽ không để ý đến mình nữa.

Trương Duệ cứ luôn đi theo nàng ấy về phía trước giống như vừa nãy, hai người không ai nói lời nào, cứ im lặng đi như thế. Thỉnh thoảng có một vài người đi ngang qua thì đều sẽ nhìn họ một chút, còn tưởng rằng đôi phu thê trẻ đang dỗi nhau, cho nên chàng trai vẫn luôn đi theo cô gái, thậm chí còn có người đi đường nhiều chuyện nói to với Trương Sinh: “Này, quan nhân của cô chu đáo biết bao, giận dỗi còn lo lắng cô một mình về nhà mẹ không an toàn, cô đừng làm khó hắn nữa”

Quân Sinh làm lơ trước những lời này, nàng ấy chỉ tiếp tục bước về phía trước, nàng ấy cũng không biết mình đã đi bao lâu. Đến cuối cùng, hai chân đã không bước nổi nữa, y phục trên người cũng đã ướt đẫm, nàng ấy mới hài lòng dừng lại, tùy tiện ngồi bên đường. Vừa ngồi xuống, nàng ấy mới nhận ra Trương Duệ vẫn còn đứng sau lưng mình, y phục ướt sũng, thở hổn hển như nàng.

“Ai bảo huynh cứ đi theo ta mãi vậy, lẽ nào huynh thật sự sợ ta sẽ nghĩ quẩn muốn tự sát ư?” Quân Sinh quở trách, nhưng một luồng ấm áp lại đột nhiên dâng lên trong lòng.

Thấy suy nghĩ của mình bị nàng ấy nói thẳng ra, Trương Duệ cũng không biết phải nói gì, hắn ngồi xuống bên cạnh nàng ấy: “Cô… sẽ không làm chuyện ngốc nghếch, đúng không?”

Quân Sinh bất lực mỉm cười: “Lúc lòng ta thấy phiền muộn thì sẽ đi như vậy, đi mãi đi mãi, sẽ nghĩ thông rất nhiều chuyện, cũng không còn gánh nặng, mặc dù mồ hôi nhễ nhại nhưng cũng rất thoải mái”

“Vậy cô đã nghĩ thông chuyện này chưa?”

Quân Sinh lại mỉm cười, lần này nụ cười của cô ấy đã nhẹ nhõm hơn rất nhiều: “Ừ, ta nghĩ xong rồi, nếu cha cứ muốn bắt ta phải lấy người ta không thích thì ta sẽ cắt tóc làm ni cô, sống một đời thanh tịnh”

Trương Duệ không dám nói gì nhưng trong lòng lại cười khổ: Thì ra nàng thà làm ni cô chứ không muốn gả cho ta, ta thật sự đã đánh giá cao bản thân rồi.

Hắn đổi chủ đề: “Quân Sinh cô nương, mấy ngày hôm nay cô ở nhà suốt cũng nhàm chán, chi bằng ra ngoài cho khuây khỏa. Ngày hôm đó ta thấy cô rất quan tâm đến Chung bà bà, hay là ngày mai ta đến, ngày mai chúng ta cùng giúp bà ấy dọn dẹp nhà cửa có được không?”



Hoàng hôn của mùa thu tới nhanh hơn mùa hè rất nhiều, trước khi hơi nước bốc hơi do ánh nắng trên lá tản ra, mặt trời đã lặn ở ngọn núi phía tây. Trình Mục Du bước vào sân sau một ngày bận rộn làm việc, hắn nhìn thấy những chùm nho ở phía đối diện bức tường trong sân dày đặc hơn. Chùm này đến chùm khác, dưới phông nền hoàng hôn giống như ma quỷ treo trên cây nho.

Gió thu dần nổi lên, cuốn bụi trên mặt đất lên, cát bụi mịt mù che khuất tầm mắt của hắn. Hắn đang muốn sai bảo người làm quét dọn sân thì đột nhiên nhìn thấy một bóng người cao lớn đang đứng ở tiền sảnh đối diện.

Bụi bặm từ từ hạ xuống, Trình Mục Du cuối cùng cũng nhìn rõ người đó, hắn nhanh chân bước tới: “Hiền đệ, cuối cùng đệ cũng về rồi”

Lưu Tự Đường cười với hắn, nụ cười trên mặt trông rất hờ hững: “Trình huynh có sẵn lòng chứa chấp đệ vài ngày nữa không, lần này đi Biện Lương đường sá xa xôi, đệ muốn dừng chân nghỉ ngơi ở chỗ Trình huynh”

Trình Mục Du gật đầu: “Dù sao thì ta cũng không ngăn được đệ, hiền đệ muốn ở lại mấy ngày thì cứ ở” Hắn quay lại dặn dò người làm: “Chuẩn bị nước cho Lưu đại nhân thay y phục, đệ ấy bôn ba ở bên ngoài lâu như vậy, cũng cần phải nghỉ ngơi thật tốt”

Đêm đó, dưới bầu trời sao, Hữu Nhĩ lặng lẽ lẻn vào phủ Tân An, hắn ta nhìn từng phòng một cho đến khi nhìn thấy Lưu Tự Đường ở trong căn phòng đó, mới nhẹ nhàng mở cửa, chậm rãi đi đến ngồi xuống bên giường.

“Con nhím gai này, một tháng không gặp, đúng là gầy hơn rất nhiều, suýt chút nữa là không nhận ra rồi” Hữu Nhĩ nhìn khuôn mặt tái nhợt của Lưu Tự Đường, con m ắt ở giữa trán từ từ hiện ra, con mắt đó nhướn lên nhìn thẳng vào trán Lưu Tự Đường, tỏa ra ánh sáng dị thường màu đỏ nhạt.

Lưu Tự Đường lẩm bẩm vài tiếng, khẽ lắc đầu, một lúc sau, bàn tay nắm chặt của hắn ta từ từ xòe ra, nếp nhăn giữa trán cũng dần giãn ra, khoé miệng lại có nét cười, dường như đang mơ thấy chuyện gì đó hết sức vui vẻ.

Thấy hắn ta như vậy, Hữu Nhĩ liền nhắm mắt lại, hắn ta bĩu môi: “Không biết tại sao nàng ấy lại quan tâm đến tên tiểu tử này đến vậy, không muốn thấy hắn ngày càng tiều tụy, cứ bắt ta đến đây giúp hắn làm sạch cái đầu toàn đau thương này” Hắn ta lại liếc nhìn Lưu Tự Đường rồi vỗ tay đứng lên ra khỏi phòng, nhảy một cái, lập tức biến mất trong màn đêm.

Trở lại tiệm thêu Tế Hồng, Hữu Nhĩ nhìn thấy Yến Nương đang đứng trong sân chờ mình về: “Ngươi làm xong hết rồi à?”

Hữu Nhĩ gật đầu: “Sáng ngày mai, mặc dù hắn sẽ không quên những chuyện đau lòng đó nhưng tâm trí hắn sẽ được ký ức khác thay thế. Trong giấc mơ, ta đã ám chỉ cho hắn rằng gia đình của hắn đã yên nghỉ nơi cực lạc, để hắn đừng bận lòng. Bây giờ, giúp họ tìm được hung thủ thật sự mới là chuyện quan trọng nhất” Nhìn thấy Yến Nương hài lòng gật đầu, hắn ta mới hỏi: “Ta không hiểu lắm, tại sao cô lại muốn giúp tên tiểu tử kia?”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)