Tân An Quỷ Sự

Chương 147: Thi hài

Chương Trước Chương Tiếp

“Vậy… cô tìm thấy chỗ đó chưa?”“Tìm thấy rồi, ban đầu ta còn tưởng chỗ đó có mồ mả, không ngờ chỗ đó ở dưới một căn nhà cách rừng phong không xa” Yến Nương thở dài: “Mảnh đất đó quả thật rất màu mỡ, hài cốt bên dưới nằm ngang dọc, có chỗ vẫn chưa mục nát, bụng đã thối nữa, ruột và dạ dày vương vãi khắp mặt đất”

Hữu Nhĩ vừa gắp một miếng thận đưa đến miệng, nghe nàng nói vậy, hắn ta nhanh chóng bỏ đũa xuống, nhíu mày, đanh mặt nói: “Cô nương à, cô cố ý đúng không, ta mà gầy chết thì xem cô đi đâu để tìm người cộng tác có trách nhiệm như ta?”

Yến Nương bị hắn ta chọc cười: “Con khỉ chết tiệt ngươi toàn là thịt, còn dám nói mình gầy nữa chứ. Từ khi ngươi xuống núi, càng ngày càng ăn linh tinh, danh tiếng của con mắt thứ ba của ngươi e là không giữ nổi nữa đâu”

Hữu Nhĩ trừng mắt với nàng, vốn dĩ còn muốn ăn thêm vài miếng nhưng thật sự không nuốt nổi nữa, hắn ta bèn bưng đĩa đi vào trong nhà bếp đổ hết thức ăn. Lúc đi ra, hắn ta thấy Yến Nương đang ngẩn người, cứ nhìn chằm chằm xuống mặt đất, không biết đang nghĩ gì.

Hữu Nhĩ giơ móng vuốt đung đưa trước mặt nàng: “Ngẩn ngơ gì đấy?”

“Có một chuyện ta nghĩ mãi vẫn không hiểu”

“Nói ra xem nào”

“Chủ nhân của căn nhà đó là hai mẹ con, hôm nay ta trò chuyện với họ, không phát hiện ra hai người đó có gì khác thường, trên đường về đây ta lại dò hỏi thím Trương đó vài câu, nhưng nghe ý của thím ấy thì hình như hoàn toàn không biết bên dưới căn nhà đó có hài cốt”

Hữu Nhĩ chớp mắt: “Ý của cô là những xác chết đó không liên quan gì đến hai mẹ con họ ư?”

Yến Nương khẽ lắc đầu: “Cũng không thể hoàn toàn chắc chắn, chưa biết chừng họ chỉ giả vờ thật thà chất phác mà thôi. Con người ấy à, phức tạp lắm, có lúc nhìn càng vô tội thì lòng dạ lại càng đen tối, vậy nên tuyệt đối không thể xem nhẹ họ”

Hữu Nhĩ đang định nói thêm gì đó nhưng lại nhìn thấy một bóng người không biết đã đứng bên cửa từ lúc nào, hắn ta vội vàng ngậm miệng, hét to với người ngoài cửa: “Tưởng cô nương đến đấy à, lần này không phải đến tìm cô nương nhà ta để cãi nhau đấy chứ”

Tưởng Tích Tích không thèm để ý đến Hữu Nhĩ, nàng ta đi thẳng vào: “Ăn cơm à, xem ra ta đến không đúng lúc”

Yến Nương nuốt miếng cháo cuối cùng: “Đâu có, bọn ta đã ăn xong rồi, cô nương đã ăn chưa?”

Tưởng Tích Tích ngồi xuống cạnh Yến Nương, mặt mày ủ ê nói: “Vẫn chưa tìm được Thúy Vũ, ta làm sao nuốt trôi”

Yến Nương khẽ cười: “Không có chuyện gì quan trọng thì không đến, cô nương có gì xin cứ nói, để xem ta có thể giúp được không?”

“Vậy thì ta nói thẳng, tối qua Quân Sinh bị một con quái thú tập kích, suýt chút nữa là mất mạng, Yến cô nương có biết rốt cuộc con quái thú đó là thứ gì không?”

Yến Nương lắc đầu: “Không giấu gì cô nương, mấy ngày trước các ngươi cho rằng Hữu Nhĩ là kẻ điên đó, ta thấy hơi nghi ngờ nên đã đi theo Quân Sinh. Tối hôm qua, sau khi Quân Sinh bị tấn công, là ta đã cứu nàng ấy, tuy đã khiến con quái thú đó bị thương nhưng lại để nó chạy mất, không thấy rõ được diện mạo của nó”

Tưởng Tích Tích thở dài: “Xem ra đúng là cái thứ khó đối phó, ngay cả cô cũng không thể bắt được nó” Dứt lời, nàng ta đứng dậy, chắp tay hành lễ với Hữu Nhĩ: “Thật ra hôm nay ta đến đây ngoài thỉnh giáo Yến cô nương ra thì còn muốn xin lỗi, hôm đó đã hiểu lầm ngươi, quả thật đã đắc tội với ngươi rồi”

Hữu Nhĩ bĩu môi: “Thôi bỏ đi, đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, ta đã không để trong lòng từ lâu”

Yến Nương cười ha hả: “Câu đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân này nên để Tưởng cô nương nói mới đúng”

Bên ngoài vang lên tiếng vó ngựa, Tưởng Tích Tích nhìn ra ngoài: “Sử Phi, Sử Kim về rồi, không biết có điều tra được tin tức gì không” Nàng ta nhìn hai người trong sân, lại chắp tay hành lễ nói: “Ta về trước đây, lần sau sẽ thỉnh giáo Yến cô nương tiếp”

Sau khi bóng lưng nàng ta biến mất ở con hẻm, Hữu Nhĩ mới đi đến trước mặt Yến Nương: “Sao cô chỉ nói một nửa vậy, còn có cả chuyện về những hài cốt dưới căn nhà đó và Thổ Lâu nữa, sao lại không nói với Tưởng cô nương”

Yến Nương khẽ lắc đầu: “Chuyện này hoàn toàn không hề đơn giản như vẻ bề ngoài, nếu tùy tiện nói với nàng ta những chuyện này thì e rằng sẽ không có lợi cho việc phá án, hơn nữa bây giờ ngay cả ta cũng có nhiều chỗ không hiểu rõ”

“Vậy giờ phải làm sao?”

“Tìm được Thổ Lâu, mọi thứ ắt sẽ rõ ràng”

Khi Tưởng Tích Tích về phủ, Sử Kim và Sử Phi đang báo cáo với Trình Mục Du về những chuyện xảy ra ở núi Lăng Vân hôm nay: “Đại nhân, hôm nay thuộc hạ mang bức họa của Thúy Vũ cô nương lên núi, hỏi một số người bán hàng rong thường buôn bán ở đó, không ngờ thật sự có người biết nàng ấy”

Trình Mục Du đang ăn cơm, nghe Sử Phi nói như vậy, hắn đặt đũa xuống, bảo hắn ta nói tiếp.

“Đó là Vương đại nương bán hoa, sở dĩ bà ấy chú ý đến Thúy Vũ là vì các nàng ấy vừa mới mua hoa ở chỗ bà ấy xong thì gặp được một người trẻ tuổi, nghe Vương đại nương nói, người đàn ông đó hỏi đường nhưng thật ra là có dụng ý khác, bởi vì lúc mấy cô nương Thúy Vũ mua hoa, bà ấy thấy nam tử đó đứng ở đằng xa mà ánh mắt cứ nhìn về phía họ”

“Cho nên thay vì nói là vị nam tử đó hỏi đường thì chi bằng nói là cố tình bắt chuyện?” Trình Mục Du nhướn mày hỏi.

“Ý của Vương đại nương đúng là như vậy”

“Đã hỏi được hắn ta là ai chưa?”

Sử Phi bước lên trước vài bước: “Nói ra thì cũng thật trùng hợp, Vương đại nương vừa hay quen biết nam nhân này, bà ấy nói hắn ta là Trương Duệ, sống cùng với mẫu thân ở dưới chân núi rừng phong”

Tưởng Tích Tích đột nhiên đứng dậy: “Nơi hắn ta ở có phải là thôn Bất Lão không?”

Sử Phi ngạc nhiên nhìn hắn ta: “Sao Tưởng cô nương biết vậy? Vương đại nương nói nơi đó hoang vu lắm, có rất ít người biết tên của nó”

“Thôn Bất Lão?” Trình Mục Du sờ cằm: “Ta thấy tên này hơi quen” Hắn đứng lên, nói: “Tích Tích, nó có phải là nơi xảy ra vụ án mà chúng ta từng lật xem trong hồ sơ lúc vừa đến phủ Tân An không? Ta nhớ có nam tử tên là Lý Mông mất tích ở đó, quan phủ tìm hắn ta rất lâu, cũng đã dán cả cáo thị nhưng cuối cùng vẫn không tìm được”

Tưởng Tích Tích khâm phục gật đầu, nàng ta chỉ biết năng lực ghi nhớ của Trình Mục Du rất tốt nhưng không ngờ ngay cả chi tiết của vụ án mà cũng nhớ rõ ràng như vậy, sớm biết như thế nàng ta đã không cần lãng phí thời gian để lật xem những hồ sơ vụ án đó rồi.

“Đại nhân, thật ra hôm nay lúc thuộc hạ điều tra manh mối cũng từng gặp Trương Duệ nhưng dáng vẻ của hắn ta khác xa với kẻ đã quấy rối Thúy Vũ, cho nên thuộc hạ không nghi ngờ hắn ta, nhưng bây giờ lại có thêm lời chứng của Vương đại nương, ta nghĩ phải điều tra thêm về Trương Duệ”

Trình Mục Du cúi đầu xuống nghĩ một lúc rồi lại ngẩng đầu: “Còn có chuyện này, các ngươi đừng lơ là, tuy kẻ quấy rối Thúy Vũ ở rừng phong không phải là Trương Duệ nhưng không có nghĩa Trương Duệ không phải là người đã bắt cóc Thúy Vũ, dù sao thì lúc Thúy Vũ mất tích cũng không có người nào nhìn thấy dáng vẻ của hung phạm”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)