Tưởng Tích Tích vừa về tới phủ Tân An thì lập tức đi vào phòng tư liệu, mở các thùng được sắp xếp theo năm, cầm lấy một bản tư liệu bìa xanh ở bên trong ra cẩn thận lật xem. Đây là tư liệu của tất cả vụ án xảy ra ở thành Tân An từ khi thành lập triều đại nhà Tống đến nay, trong thùng còn hơn hai mươi cái, cho nên tìm kiếm không phải là một chuyện dễ dàngMãi cho đến khi mặt trời lặn, cuối cùng nàng ta mới tìm được thứ mình cần, trong lòng chợt cảm thấy vui vẻ và nhẹ nhõm. Nàng ta đọc kỹ từng câu từng chữ của vụ án đó, lại phát hiện mình không hiểu được mấy chữ mà chỉ có thể hiểu được vụ án này xảy ra ở gần thôn Bất Lão, đó là một vụ án mất tích.
Tưởng Tích Tích xoa cằm: “Lúc sắp xếp lại tư liệu vụ án đại nhân đã nói gì nhỉ? Nam nhân đó thua nợ nên ra khỏi thành một mình, sau đó biến mất?” Nàng ta gãi đầu, nhìn chữ viết dày đặc trên tư liệu vụ án, cuối cùng vẫn không hiểu rõ được.
Cửa phòng tư liệu đột nhiệt bị đẩy ra khiến Tưởng Tích Tích đang tập trung đoán chữ bị giật mình. Nàng ta híp mắt nhìn lại, phát hiện Tấn Nhi đang đứng ở ngoài cửa vui vẻ nhìn mình: “Tích Tích tỷ tỷ, lúc đệ từ trường học về không thấy tỷ đâu, thì ra tỷ trốn ở chỗ này, tỷ cố ý chơi trốn tìm với Tấn Nhi đúng không?”
Tưởng Tích Tích nghe thấy hai chữ trường học, đột nhiên trong lòng nảy ra một ý tưởng, nàng ta vẫy tay với Tấn Nhi: “Lại đây, hôm nay tỷ tỷ phải kiểm tra đệ, xem xem rốt cuộc đệ có chăm chỉ học hành không”
“Kiểm tra đệ?” Tấn Nhi bất mãn bĩu môi: “Từ khi nào mà tỷ tỷ giống phụ thân vậy, không cho đệ thoải mái được một lúc, vừa về nhà đã đọc sách, viết chữ, bây giờ còn kiểm tra nữa. Biết vậy thì đệ đã đến tiệm thêu tìm Hữu Nhĩ chơi cờ cho rồi, hắn ta với Yến Nương sẽ không lấy bài vở và bài tập ra làm phiền đệ”
Tưởng Tích Tích thấy cậu nói nghiêm túc, trong lòng không khỏi cười thầm, nhưng vẫn giả vờ nghiêm túc đặt tư liệu vụ án lên đầu gối của Tấn Nhi: “Chà, chính là chữ này đó, đệ đọc cho tỷ tỷ nghe, nếu đọc được toàn bộ, tỷ sẽ thưởng cho”
Nghe được hai chữ có thưởng, ánh mắt Tấn Nhi sáng lên, cậu nhìn Tưởng Tích Tích: “Kẹo hồ lô được không?”
“Được”
Tấn Nhi nở một nụ cười ngọt ngào, lấy tay chỉ vào chữ trên tư liệu vụ án, đọc lên từng chữ một, cậu đọc đứt quãng, không có dấu chấm, gặp chữ không đọc được thì tạm dừng một lúc, viết nguệch ngoạc trong lòng bàn tay một hồi lâu mới đoán mò được chữ đó.
Nhưng Tưởng Tích Tích đã nghe được toàn bộ nguyên nhân hậu quả của cả vụ án, đó là vào khoảng năm thứ hai đất nước yên bình, hưng thịnh, đến nay đã tám năm. Tháng Ba năm ấy, có một vị nam tử tên Lý Mông rời khỏi nhà vào buổi chiều nhưng mãi mà không quay về, người nhà nghĩ hắn ở sòng bạc nên không đi tìm. Nhưng đã ba ngày liên tiếp mà Lý Mông vẫn không về, người nhà lo lắng, lúc này mới phái người đi tìm hắn khắp nơi, nhưng những người trong sòng bạc nói hắn ở đó một ngày, sau khi thua không ít bạc đã rời đi, sau đó hắn đi đâu thì họ cũng không biết. Người nhà Lý Mông hoảng sợ, nhanh chóng đi báo quan, quan phủ dán thông báo tìm người, nhưng cho đến một tháng sau mới có người đến báo án, người nọ nói, sau khi quay về thành nhìn thấy thông báo mới biết mình từng gặp người trên bức họa ở ngoài thành.
Người báo quan là một thương nhân bán gỗ, một tháng trước đến Lạc Dương để vận chuyển gỗ. Ngày đó trời mưa, hắn ngồi trong xe ngựa vén rèm lên thưởng ngoạn cảnh đẹp thôn quê, lúc đó nhìn thấy một nam nhân thẫn thờ đi ngược chiều với hắn trên con đường đầy bùn. Người nọ không mang túi hành lý mà chỉ cầm một túi rượu to, con đường thẳng tắp mà hắn lại cứ đi xiên xiên vẹo vẹo. Tiểu thương kia nhanh chóng kêu người lái xe dừng lại, kêu lớn về phía người nam nhân: “Huynh đệ, mưa rơi càng lúc càng lớn, ngươi đi vào trong đi, cần ta cho đi nhờ một đoạn đường không”
Nhưng nam nhân kia lại khoát tay với hắn, đi từng bước lảo đảo về phía trước, đi lách qua một sườn núi thì người đã biến mất. Tiểu thương kia từ Lạc Dương quay về, phát hiện nam nhân mà mình gặp một tháng trước lại ở trên bức tranh thông báo của quan phủ, lúc này mới vội vội vàng vàng báo quan.
Sau đó, quan phủ phái người đi đến chỗ hai người gặp nhau để tìm rất lâu, nhưng vẫn không thấy tung tích của nam nhân đó đâu nên chỉ đành từ bỏ. Tất cả mọi người đều cho rằng vì Lý Mông thua tiền, xấu hổ khi đối mặt với người nhà nên mới rời nhà bỏ trốn. Dựa theo lời nói của tiểu thương, lúc đó hắn uống rượu, không được tỉnh táo, có thể là vì vậy mà hắn ta rơi vào một khe núi, hoặc rơi xuống sông, mất tích.
Tấn Nhi khó khăn đọc xong rồi duỗi tay ra: “Tích Tích tỷ tỷ, kẹo hồ lô đâu?”
Tưởng Tích Tích chỉ vào ba chữ trên tư liệu: “Đây là ba chữ “thôn Bất Lão” đúng không?”
Tấn Nhi gật gật đầu: “Không phải đệ nói với tỷ rồi sao? Người nam nhân kia gặp Lý Mông ở gần thôn Bất Lão, được rồi, tỷ tỷ đã nói thì phải giữ lời, bây giờ mua kẹo hồ lô cho đệ đi”
***
Khi Yến Nương quay về tiệm thêu Tế Hồng, Hữu Nhĩ vừa mới múc canh hẹ ra khỏi nồi, hoa bầu dục bị đốt thành từng cuộn, bên trên là một lớp hành lá được rải lên, hơi nóng bốc lên béo ngậy, trông rất ngon miệng.
Hắn ta biết Yến Nương không ăn đồ nhiều dầu, nên đặt đồ ăn vào chỗ của mình, rồi bưng một chén cháo loãng ra cho nàng, lúc này mới bắt đầu ăn.
Sau khi nuốt mấy miếng thịt xuống lót bụng, hắn ta mới nhớ đến rồi hỏi nàng: “Hôm nay đi ra ngoài có thu hoạch được gì không? Có tìm được tên Thổ Lâu súc sinh kia không?”
Yến Nương nhún vai: “Không, ta kiếm nó khắp chân núi mà không tìm được, nó trốn rồi, hơn nữa trốn rất kỹ, ngay cả mùi của nó ta cũng không ngửi được”
Hữu Nhĩ gắp một miệng thịt nhét vào miệng: “Kỳ lạ thật, nó có thể chạy đi đâu được chứ?”
“Tuy không tìm được Thổ Lâu nhưng ta phát hiện được một thứ, có liên quan đến tên súc sinh kia”
“Cái gì?”
Yến Nương ngước đầu, đôi mắt sáng ngời nhìn về phía sau Hữu Nhĩ: “Ngươi có biết Thổ Lâu được sinh ra như nào không?”
Hữu Nhĩ nuốt một miếng thịt vào bụng: “Con lớn thì sinh con nhỏ chứ sao”
Yến Nương cười giễu cợt: “Cuộc chiến Trác Lộc khiến vô số người chết, hoàng đế và Xi Vưu tàn sát lẫn nhau đến mức trời đất mịt mù, máu chảy thành sông. Sau đó Xi Vưu chiến đấu thất bại, bị hoàng đế chém giết, bị chặt đầu và chôn xuống. Đầu của Xi Vưu hóa thành rừng huyết phong, che phủ cho những người lính đã chết trong bộ tộc Cửu Lê. Bảy bảy bốn chín ngày sau, trong rừng phong có một con sơn dương núi có bốn cái sừng lao ra, đó là Thổ Lâu. Có người nói, nó được sinh ra từ máu của Xi Vưu, là một con thần thú. Nhưng bọn họ đã đoán sai, Thổ Lâu không phải là thần thú, mà là con ác thú uống máu của các trinh nữ, cho nên sau khi làm đủ mọi chuyện ác khắp nơi, bị hoàng đế dùng Hiên Viên đuổi xuống âm phủ”
Hữu Nhĩ buông đũa xuống: “Từ từ, không lẽ rừng phong kia thật sự là rừng huyết phong?”
Yến Nương gật đầu, nàng uống một ngụm cháo làm ấm cổ họng: “Nhưng mà, ánh sáng ở rừng huyết phong vẫn không đủ thu hút Thổ Lâu. Ta cũng nói rồi đấy, nó được sinh ra từ thi thể của những binh lính chết trận của bộ tộc Cửu Lê, cho nên, ngoại trừ rừng huyết phong thì còn có một nơi có nhiều thi thể mới có thể khiến cho Thổ Lâu xuất hiện, triệu hồi nó từ trong địa ngục ra”