Tân An Quỷ Sự

Chương 145: Thôn bất lão

Chương Trước Chương Tiếp

“Ngại quá, cô nương mua nhiều ô như vậy, con ngựa của cô sẽ rất mệt đấy” Chung bà bà áy náy nói“Không sao đâu, nhưng mà…” Tưởng Tích Tích nói được một nửa thì chợt ngừng lại, nàng ta nhìn ngọn núi ở phía Nam rồi quay đầu nhìn ba người: “Nơi này của các ngươi tên là thôn Bất Lão à?”

“Mười mấy năm trước mọi người ở đây đã chuyển vào trong thành, bây giờ có rất ít người biết đến thôn Bất Lão, cô nương có kiến thức rộng rãi thật đấy, chẳng lẽ cô có ký ức cũ gì với chỗ này sao?” Trương Duệ ngạc nhiên nói.

Tưởng Tích Tích mỉm cười: “Không phải, chỉ tình cờ nghe người ta nhắc tới nơi này thôi, ta xin cáo từ trước, nếu có duyên thì sau này sẽ gặp lại” Nói xong, nàng ta hành lễ rồi nhảy lên lưng ngựa rời đi.

Trương Duệ nhìn mẹ mình: “Mẹ, xem ra cô nương này là người của quan phủ, không biết đến nơi này để làm gì nhỉ?”

Thím Trương lắc đầu: “Chúng ta sống ngay thẳng, cho dù là người của quan phủ thì cũng chẳng có gì phải sợ cả” Thím ấy thấy Chung bà bà lại đeo sọt trúc lên lưng rồi đi về phía đường nhỏ, bèn nói: “Bà còn muốn ra ngoài à?”

Có vẻ như Chung bà bà không nghe thấy, vẫn tập tễnh đi trên con đường đá, chẳng mấy chốc đã dần đi khuất.

“Sao bà bà cứ như bị mất hồn vậy, rõ ràng vừa nãy vẫn còn rất bình thường mà” Trương Duệ khó hiểu nói.

“Già rồi, tai không còn tốt nữa” Thím Trương thở dài: “Đúng rồi, đợi bà bà về thì con lấy thịt khô mẹ ướp sẵn cho bà ấy đi, bà ấy sống lẻ loi một mình, chúng ta không quan tâm bà ấy nhiều một chút thì không biết bà ấy sống như thế nào nữa”

Trương Duệ gật đầu: “Con biết rồi, con đi lấy đây” Nói xong, hắn đi về phía hầm thức ăn, nhưng đi được vài bước thì dừng lại: “Đúng rồi, mẹ, tối hôm qua hình như con nghe thấy tiếng động ở dưới đất, mẹ có nghe thấy không?”

“Tối hôm qua mẹ ngủ say nên không nghe thấy gì, có khi nào có chuột không?”

Trương Duệ lắc đầu: “Tiếng đó truyền từ dưới đất lên, như tiếng xúc bùn đất, chuột không thể gây ra động tĩnh lớn như vậy”

“Thế con không ra ngoài xem thử à?”

“Đương nhiên là có chứ, nhưng sau khi con ra ngoài thì tiếng động đó chợt biến mất, con đi dọc theo vườn rau vài vòng mà vẫn không nghe thấy gì nữa” Trương Duệ khó hiểu nói.

Thím Trương an ủi hắn: “Nếu không có thì thôi, cũng có thể là con nghe nhầm”

Trương Duệ gật đầu, sau đó khẽ cắn môi: “Mẹ, vậy… chuyện của Quân Sinh cô nương…”

Thím Trương lắc đầu cười bảo: “Nếu con thích nàng thì hôm nay mẹ sẽ vào thành để mua ít lễ vật, rồi bảo bà mối mang tới nhà nàng ấy, sau đó thử dò xét xem ý của cô nương nhà người ta thế nào, tranh thủ nhanh chóng định ra hôn sự luôn, con thấy được không?”

Trương Duệ đỏ mặt không nói lời nào, chỉ liều mạng gật đầu.

Hai người mải nói về chuyện của Quân Sinh mà không chú ý tới một bóng dáng yểu điệu đang chậm rãi đi từ con đường nhỏ trước cửa về phía bọn họ, nàng đi đến trước sân rồi nghiêng người tựa vào hàng rào, giọng nói trong trẻo như chuông bạc: “Quấy rầy hai vị rồi, ta vừa đi một đoạn đường dài nên rất khát, không biết có thể xin một chén trà hay không”

Trương Duệ quay đầu lại, đập vào mắt hắn là một đôi mắt sáng ngời, nhìn qua tiếp thì thấy có một cô nương mặc quần áo màu xanh đang đứng ở phía trước, nàng hơi nhướng mày, khóe miệng nhếch lên, mỉm cười nhìn hai mẹ con họ.

Trương Duệ ngoài miệng thì đồng ý rồi vào phòng bưng một ly nước ra, trong lòng lại nghĩ bình thường thôn Bất Lão chẳng thấy nổi một bóng người nào, sao hôm nay lại liên tục có người đến thăm vậy. Hắn đưa nước cho cho nàng rồi cười hỏi: “Cô nương, có muốn vào nhà ngồi nghỉ một lát không?”

Nàng cũng không khách sáo mà lập tức đi tới trước cửa: “Cũng được, ta đi đường rất lâu rồi, chân vừa tê vừa mỏi, đang muốn tìm một chỗ nghỉ ngơi một chút đây”

Trương Duệ mở cửa để nàng vào, sau đó lại nghe lời mẹ mà vào phòng lấy một ít trái cây ra rồi bày trên bàn đá để mời khách.

“Cô nương định đi đâu thế?” Thím Trương vừa may quần áo vừa mỉm cười hỏi.

Nàng cắn một miếng trái cây: “Ta là Yến Nương, hôm nay đi ngắm hoa cùng tỷ muội, không ngờ các nàng ấy lại tách ra, ta lại không biết đường nên bất giác đi tới nơi này”

“Cô nương đừng vội, nơi này cách thành Tân An không xa, đúng lúc lát nữa ta định vào thành mua một số thứ, tiện đường dẫn theo cô nương là được”

“Thím tốt quá, Yến Nương xin cảm tạ” Nàng đảo mắt rồi chuyển đề tài: “Thím này, không biết gần đây có bãi tha ma nào không nhỉ?”

Tay của thím Trương chợt khựng lại, thím ấy ngẩng đầu, trong mắt ánh lên vẻ nghi ngờ: “Sao cô nương lại hỏi như vậy?”

Yến Nương mỉm cười: “Ta có một vị trưởng bối, hình như được chôn cất ở gần đây, nhưng người nhà đã tới vài lần rồi mà vẫn không tìm được mộ của hắn, hôm nay đã đến thì tiện hỏi một chút, hy vọng sẽ không mạo phạm đến thím”

Nghe nàng nói như vậy, thím Trương lại tiếp tục khâu: “Không mạo phạm gì, ta sống ở đây nhiều năm như vậy, nhưng chưa từng nghe nói có bãi tha ma nào gần đây cả, lúc người trong thôn chưa chuyển đi thì đều sắp xếp phần mộ tổ tiên ở phía sau núi, bởi vì chỗ đó có phong thủy tốt. Nơi này thật sự không có bãi tha ma, ngay cả một cái mộ cũng không thấy nữa, không biết có phải người nhà cô nương nhớ nhầm chỗ hay không”

Yến Nương gật đầu: “Cũng đúng, quả thực đi suốt dọc đường mà ta không thấy bãi tha ma nào, chắc là người nhà nhớ nhầm rồi” Nàng thấy Trương Duệ đang cuốc đất, bèn đứng lên đi tới bên cạnh hắn: “Rau cải này tươi ngon mọng nước thật đấy”

Trương Duệ lau mồ hôi: “Ta phải đọc sách nên bình thường đều là mẹ ta chăm nom chúng, mẹ ta cần cù chịu khó, thường xuyên bón phân tưới nước nên chúng mới… Cô nương, cô đang làm gì vậy? Ta vừa bón phân vào đất, cô đừng để bẩn tay”

Yến Nương ngồi xổm xuống mặt đất, ngón tay nhón một nắm bùn đất rồi đặt dưới mũi cẩn thận ngửi, nghe thấy Trương Duệ gọi mình thì mới đứng lên, trong mắt ánh lên vẻ phức tạp: “Huynh và mẹ của huynh vẫn luôn sống ở đây à?”

Trương Duệ bị nàng hỏi vậy thì sửng sốt, nhưng vẫn thành thật trả lời: “Đúng vậy, ta sinh ra ở nơi này, ngoại trừ tới Biện Lương để thi thì chưa từng rời khỏi nhà. Cô nương, cô hỏi chuyện này làm gì thế?”

Yến Nương chăm chú nhìn hắn trong chốc lát, đôi mắt cong thành hai vòng cung: “Không có gì, ta cảm thấy nơi này hơi hoang vắng nên thuận miệng hỏi thôi”

Trương Duệ gật đầu, định hỏi thêm vài câu nữa nhưng bị thím Trương cắt ngang: “Cô nương, chúng ta vào thành thôi, thời gian cũng không còn sớm nữa, bây giờ đi thì sẽ kịp về trước khi trời tối”

“Vâng” Yến Nương gật đầu, hành lễ với Trương Duệ rồi theo thím Trương ra ngoài.

Trương Duệ nhìn theo bóng lưng hai người, không hiểu sao trong lòng chợt trở nên buồn bực, có một dự cảm bất an theo máu mà lan ra khắp cơ thể. Nhưng bóng dáng của Quân Sinh lại chợt nảy ra trong đầu hắn, sự xuất hiện của nàng đã giúp hắn xua tan phiền muộn khi nãy, khiến lòng hắn ấm áp trở lại.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)