Lục Thanh xoa tay: “Sau khi đi xuống một nơi nhiều người qua lại dưới chân núi, thầy mới nói cho chúng ta biết, vừa nãy thầy cứu được một người. Thầy nói người đó là một đạo sĩ, diện mạo trông rất bình thường, nếu thả vào trong đám đông thì sẽ không thể nhận ra. Nhưng trên cổ đạo sĩ đó có một cái sẹo lớn như sợi dây thừng, quấn nguyên một vòng quanh cổ, nếu không nhìn kỹ thì còn tưởng ông ta đeo vòng cổ”“Đạo sĩ? Ngoại tổ phụ có nói vì sao lại cứu người đó không ạ?” Tim Lưu Tự Đường đập thình thịch như sắp vọt ra ngoài.
Nhưng Lục Thanh lại lắc đầu: “Thầy không nói, dù chúng ta có hỏi như thế nào thì thầy cũng nhất quyết không nói. Nhưng thầy lại lấy ra một quyền sách vừa dày vừa nặng, bìa màu đen từ phía sau. Trước đó chúng ta đi gấp quá nên không phát hiện thầy vẫn luôn cầm quyển sách đó trên tay suốt cả đường đi. Ta bèn hỏi thầy quyển sách đó từ đâu ra thì thầy nói đạo sĩ kia đã đưa nó cho thầy để báo đáp ơn cứu mạng”
“Ta định mở quyển sách ra xem, trong lòng còn nghĩ đạo sĩ đó đúng là hiểu thầy, lại tặng đúng thứ mà thầy thích nhất. Nhưng ta vừa mới vươn tay ra thì đã bị thầy đánh mạnh một cái, thầy nói, quyển sách này có từ thời xa xưa, giấy bị giòn rồi, nếu bị ta lật đi lật lại thì kiểu gì cũng sẽ nát bét mất” Nói đến đây, Lục Thanh bất giác nở nụ cười, chìm đắm vào trong ký ức cũ của thầy trò.
Lưu Tự Đường không thoải mái được như ông ấy, hắn ta đứng thẳng tắp, hai tay nắm chặt, thầm lẩm nhẩm trong lòng: Đạo sĩ, tặng sách, đốt sách, người chết…
***
Sáng sớm, trời còn chưa sáng, ba con tuấn mã đã chạy ra khỏi phủ Tân An. Dẫn đầu là Tưởng Tích Tích, nàng ta oai hùng phấn chấn, khí khái hiên ngang cưỡi trên một con ngựa lớn màu đỏ thẫm, theo sau là huynh đệ Sử Phi và Sử Kim. Ba con ngựa chạy một mạch về phía cổng thành làm bụi đất tung lên.
Yến Nương dựa vào cửa tiệm thêu Tế Hồng, điềm tĩnh nhìn họ dần đi xa rồi thầm nở một nụ cười: “Xem ra hôm nay không phải chỉ mình ta muốn ra khỏi thành, có Tưởng cô nương làm bạn thì cũng không sợ cô đơn nữa”
Hữu Nhĩ chạy ra ngoài cửa nhìn theo, khuôn mặt khỉ tràn đầy vẻ nghi hoặc: “Với tính cách của cô thì đáng lẽ không tránh né Tưởng cô nương như thế mới phải. Nàng ta đã khiêu khích cô rất nhiều lần, nhưng lần nào cô cũng coi như không có gì” Hắn ta nhún vai rồi liếc nhìn nàng: “Ta thật sự không hiểu, rốt cuộc tại sao cô lại nhún nhường như thế?”
Yến Nương liếc nhìn hắn ta một cái rồi dùng ngón tay chọc vào trán hắn: “Ta hả, luôn nhìn thấy một người khác thông qua nàng”
Hữu Nhĩ gãi đầu: “Một người khác? Ai vậy?”
Yến Nương nở nụ cười đầy cô đơn: “Chết rồi, ngươi không quen đâu”
***
Ra khỏi cổng thành, Tưởng Tích Tích bèn phân phó với hai người phía sau: “Sử đại ca, hôm nay hai người đi thẳng tới núi Lăng Vân lục soát, hôm Thúy Vũ mất tích, ngoài rừng phong ra thì còn đi leo núi nữa, núi Lăng Vân gần rừng phong, không chừng có thể tìm thêm ít manh mối ở đó”
Sử Kim ngờ vực nói: “Tưởng cô nương, cô không đi cùng huynh đệ chúng ta sao?”
Tưởng Tích Tích lắc đầu: “Ta muốn tới một chỗ khác”
“Cô định đi đâu?”
“Rừng phong”
“Hôm qua chúng ta đã lục soát khắp cả rừng phong rồi nhưng vẫn không phát hiện gì hết, sao hôm nay cô lại muốn tới đó tiếp, cô không sợ quay về tay không ư?”
Tưởng Tích Tích thở dài: “Chắc là do trực giác. Ta cứ cảm thấy khu rừng đó có gì đó kỳ quái, nên hôm nay định đi thử xem, nếu không tìm được gì thì đành chịu thôi, dù sao cũng hơn là cứ thấp thỏm không yên”
“Cũng được, cô đi một mình thì phải cẩn thận hơn đấy. Hẹn đêm nay gặp lại ở phủ” Sử Phi và Sử Kim chắp tay chào nàng ta rồi nắm dây cương giục ngựa rời đi.
Tưởng Tích Tích cũng vung roi lên và thúc con ngựa màu đỏ thẫm chạy về phía rừng phong. Chạy được vài dặm, nàng ta chợt nhìn thấy rừng phong đỏ rực từ đằng xa, mỗi một chiếc lá giống như đốm lửa đang bùng cháy, ánh lửa chiếu thẳng về phía chân trời, tạo thành vầng sáng đỏ rực.
Nàng ta buộc ngựa ngoài rừng rồi đi bộ vào trong. Bên trong rừng phong như một thế giới hoàn toàn khác với bên ngoài, nàng ta như bị nhốt vào trong một cái lồng màu đỏ, mọi thứ xung quanh dần trở nên thiếu chân thật dưới ánh sáng màu đỏ từ lá cây.
Tưởng Tích Tích nhất thời hưng phấn nhặt một chiếc lá phong lên đo, cái lá nhỏ hơn tay nàng ta một chút, nhưng hình dạng lại hệt như một bàn tay. Mỗi “ngón tay” đều có vài gân lá dài, thẳng tắp, phan ra thành nhiều nhánh, trông giống hệt như các đường chỉ trên bàn tay.
Tiếp đó, nàng ta lại nghịch ngợm cúi xuống nhặt một cái lên tiếp tục đo. Không được, cái này vẫn nhỏ, phải lớn bằng tay mình mới được. Nàng ta ngẩng đầu nhìn xung quanh, phát hiện phía trước có một cái lá lớn hơn, bèn ba chân bốn cẳng chạy tới rồi cúi người nhặt cái lá đó lên.
“Đúng là cái này rồi, bằng tay ta luôn” Tưởng Tích Tích lấy khăn tay ra, phủi bụi đất trên cái lá rồi cẩn thận gói vào trong khăn.
“Chờ đã, gì đây nhỉ?” Đột nhiên, nàng ta liếc thấy một vật, ánh mặt trời chiếu vào vật đó khiến nó loé lên đầy chói mắt.
Tưởng Tích Tích ngồi xổm xuống, vươn hai ngón tay kẹp thứ đang cắm trong đất lên: Đó là một cây kim bạc, đúng hơn là, nửa cái kim nằm trơ trọi trên đất, nửa còn lại không biết đã đi đâu.
“Kim” Tưởng Tích Tích thốt lên, trong đầu bất giác hiện lên một bóng người. Nàng ta ngẩng đầu nhìn lên trên, phát hiện mấy cái cây gần đó hơi kỳ quặc, lá của chúng gần như đã rụng hết, cành cũng bị gãy không ít, rõ ràng là đã bị thứ gì đó đập mạnh vào.
Tưởng Tích Tích khoanh tay: “Thứ gì mà có thể đập mạnh tới mức khiến cành bị gãy thế nhỉ, xem ra khá khỏe” Nàng ta lại cúi đầu và nhìn nửa cái kim bạc dính đầy bùn đất trong tay: “Lẽ nào mày cũng bị nó làm gãy sao?”
Suy đoán này rất nực cười, nhưng nó lại bám chặt vào đầu Tưởng Tích Tích như mọc rễ, làm thế nào cũng không thể nhổ ra được. Cuối cùng, nàng ta đưa ra một quyết định, tìm một tảng đá bằng phẳng trong rừng, đặt nửa cái kim bạc lên trên rồi cầm kiếm nhắm thẳng vào nó và chém mạnh xuống.
Tưởng Tích Tích tập võ từ nhỏ nên rất khoẻ. Sau khi hạ kiếm xuống, tảng đá bị chém làm đôi, lập tức tách sang hai bên, nhưng cây kim bạc lại vẫn bình yên vô sự, không hề sứt mẻ dù chỉ một chút.
“Quả nhiên là ngươi…” Tưởng Tích Tích cúi đầu trầm tư một lúc rồi lại ngẩng đầu lên, nhìn cành cây trơ trọi trên đầu: “Rốt cuộc kẻ đã khiến ngươi bị gãy đôi là ai? Kẻ nào mà lại có sức mạnh ghê gớm đến mức có thể bẻ gãy kim bạc của nàng vậy chứ”