Tân An Quỷ Sự

Chương 142: Cúng trăng

Chương Trước Chương Tiếp

“Gãy rồi” Hữu Nhĩ thấy hộp kim chợt lóe lên, bèn vội vã báo cho Yến Nương đang nằm ngủ trên giườngYến Nương trở mình: “Gãy là điều đương nhiên. Một cây kim nhỏ bé thì sao chống lại được sự tấn công của Thổ Lâu đất”

“Thổ Lâu?”

“Khu vực Côn Lôn có một con quái thú trông giống hệt một con sơn dương nhưng có bốn sừng, tên là Thổ Lâu” Yến Nương bị hắn ta làm phiền nên không ngủ được, bèn ngồi dậy và giải thích.

“Vậy ra kẻ tấn công cô gái tối nay chính là con quái thú tên là Thổ Lâu à?”

Yến Nương gật đầu, hai hàng lông mày cau lại: “Thổ Lâu vốn khát máu, đặc biệt rất thích máu của các cô gái còn trinh. Từ vạn năm trước, nó đã bị hoàng đế dùng Hiên Viên đuổi xuống âm phủ vì gây ra quá nhiều việc ác, nhưng bây giờ nó lại xuất hiện trên nhân gian, chuyện này đúng là kỳ lạ”

Hữu Nhĩ chạy đến cạnh giường và chống cằm nhìn Yến Nương: “Không thể nào. Cô cũng biết mà, danh sách của âm phủ rất linh, bất kỳ ma quỷ nào cũng sẽ bị ghi tên vào đó, thiếu ai là sẽ bị phát hiện ngay. Thổ Lâu đã đi lâu như thế thì sao lại chưa có âm binh nào tới bắt nó về được chứ?”

“Thế nên ta mới thấy kỳ lạ. Được rồi, mai ta sẽ tự đi xem thử rốt cuộc chuyện này là sao”

***

“Lộc cộc, lộc cộc…”

“Sao lần này về sớm thế, ở đây đã mưa suốt cả ngày trời rồi, mưa ở đây khác hẳn với trên nhân gian, tạt vào người là y phục bị thủng lỗ chỗ hết. Đúng rồi, vừa nãy ta nhìn thấy một cô gái che ô đi ngang qua, thì ra chỗ này của các ngươi vẫn cần dùng ô để che mưa. Cũng tốt, ta nghĩ, mấy ngày nữa…”

“Lộc cộc, lộc cộc…”

“Ôi, sao ngươi lại bị gãy mất một cái sừng rồi, bị ai làm gãy vậy?”



“Lẽ nào ngươi đã bị người của quan phủ phát hiện? Vậy thì không hay rồi, ngươi đi trốn vài ngày đi! Tốt nhất là ngươi ẩn mình một thời gian, chờ mọi chuyện qua rồi lại đi ra cũng không muộn”

“A, ngươi sợ ta làm ngươi bị liên luỵ à?”

“Nếu chuyện của ta bị vạch trần thì ngươi được ích gì chứ?”

“Yên tâm, đến lúc đó ta sẽ tự có cách”

***

Trong thư phòng rất yên tĩnh, tạo nên cảm giác yên bình và ấm áp, nhưng nó lại chẳng làm dịu được nỗi lo lắng suốt bao ngày qua của Lưu Tự Đường. Hắn ta đã nán lại đây được vài ngày, ban ngày thì lật xem những quyển sách cổ của ngoại tổ phụ, ban đêm thì để nguyên y phục mà ngủ, không dám chậm trễ chút nào.

Hắn ta cho rằng việc hơn trăm người Hộ gia chết có liên quan đến quyển sách kỳ quái mà Trình Mục Du nhắc đến, nên đã tự nhốt mình trong thư phòng, gắng sức tìm manh mối liên quan đến quyển sách đó không quản ngày đêm. Nhưng qua mấy ngày, hắn ta đã xem toàn bộ sách trong thư phòng, nhưng vẫn chưa phát hiện được điểm gì đáng ngờ.

Tiếng gõ cửa chợt vang lên, Lưu Tự Đường ngước mắt lên và khẽ nói: “Vào đi”

Cửa bị đẩy ra, Hàn Uy – hộ vệ của hắn ta đi vào, hành lễ và nói: “Đại nhân, có người cầu kiến ạ”

“Ai?”

“Một ông lão, nói là bằng hữu quen biết nhiều năm của Hộ Trịnh tiên sinh, nghe nói Hộ gia gặp chuyện nên đã tới đây để thắp hương”

Lưu Tự Đường gật đầu: “Mời ông ấy vào”

Một lát sau, một ông lão gần sáu mươi tuổi, râu tóc bạc phơ như chưa từng đen bao giờ đi vào. Thấy Lưu Tự Đường, ông ấy bèn lảo đảo bước tới, nghẹn ngào nắm lấy tay hắn ta và không thể thốt nên lời mất một hồi lâu.

Hàn Uy thấy ông lão thất lễ như vậy thì định tiến tới ngăn cản nhưng lại bị Lưu Tự Đường giơ tay lên cản lại. Hắn ta ra hiệu cho Hàn Uy đi ra ngoài, còn mình thì đỡ ông lão ngồi xuống ghế.

“Lão bá bá, thứ lỗi cho vãn bối trí nhớ kém, không biết ta phải xưng hô với ông như thế nào ạ?”

Ông lão lau khoé mắt và nói: “Cả một đời ân sư luôn sống lương thiện, không ngờ nhà ông ấy lại gặp phải chuyện như thế, ta thật sự không thể tin nổi”

Ông ấy đứng lên, đi quanh thư phòng một vòng, ngón tay lướt qua từng quyển sách: “Ta vẫn nhớ thư phòng này, chúng ta có thể tìm thấy rất nhiều quyển sách đã bị thất truyền ở đây. Thầy rất tốt bụng, thường đưa những quyển sách cổ quý hiếm cho chúng ta mượn. Nhưng lúc đó ta lại không hiểu chuyện, không biết rằng người yêu sách luôn coi sách như chính tính mạng của mình, nên lúc nào cũng làm sách thầy cho mượn bị rách và bẩn. Những lần như thế, thầy đều giở từng trang ra và phơi dưới nắng…”

“Khoan đã,” Lưu Tự Đường bỗng cắt ngang lời ông ấy: “vãn bối có một chuyện muốn thỉnh giáo tiền bối. Không biết trong số những quyển sách của ngoại tổ phụ có quyển nào bìa màu đen, mặt trên toàn là ký tự kỳ quái không ạ?”

Ông lão cúi đầu trầm tư một lúc rồi nói: “Màu đen? Ký tự?” rồi chậm rãi ngẩng đầu lên: “Đúng là có một quyển như thế, nhưng ta chỉ mới thấy một lần duy nhất thôi. Vì sau chuyện đó, thầy không cho phép chúng ta bước vào thư phòng nữa, dù chỉ nửa bước, nếu muốn mượn sách gì thì chỉ cần nói tên sách với thầy, thầy sẽ đích thân mang sách tới cho”

Lưu Tự Đường cảm thấy như có thứ gì đó vừa nổ tung trong đầu mình, hắn ta đứng bất động như vừa trải qua một nỗi kinh hoàng khủng khiếp: “Chuyện đó?”

Lục Thanh quay đầu lại nhìn hắn ta: “Thầy không nói cho ngươi biết lai lịch của quyển sách đó sao?” Ông ấy vừa hỏi vừa lắc đầu: “Cũng phải, dù sao lúc đó ngươi vẫn còn nhỏ, thầy không nói cho ngươi biết ngọn nguồn mọi chuyện cũng là điều dễ hiểu”

“Rốt cuộc là đã có chuyện gì ạ? Mong Lục bá nói rõ cho”

Lục Thanh nhìn hắn ta: “Thật ra ta cũng không biết rõ toàn bộ quá trình câu chuyện mà chỉ là nghe thầy kể lại thôi. Đó đã là chuyện của hơn hai mươi năm trước rồi. Hôm đó là Trung Thu, mấy người chúng ta đi theo thầy lên núi cúng trăng như lệ cũ. Sau khi bày xong rượu ngon và đồ lễ, chúng ta bèn quỳ lạy trước trăng, cung kính ca tụng. Sau khi hoàn thành nghi thức, tất cả mọi người cùng uống rượu, đối thơ, đánh đàn, quả thực rất vui. Sau ba tuần rượu, thầy đứng dậy, mặt đỏ bừng, rõ ràng là đã say rồi. Thầy nói: Lục Thanh, thầy đi ra suối rửa mặt, lát nữa sẽ quay lại tiếp tục cạn chén với con. Ta chưa bao giờ thấy thầy say rượu nên muốn đi cùng, nhưng thầy lại đẩy ta ra và cười lớn vài tiếng rồi đi về phía con suối nhỏ trong rừng. Mấy người chúng ta uống thêm một lúc nữa nhưng vẫn không thấy thầy quay lại. Ta thấy lo nên bèn đứng dậy đi tìm, nhưng vừa đi được vài bước thì đã thấy thầy vội vã đi ra khỏi rừng, mặt không còn đỏ nữa, hình như cũng đã hoàn toàn tỉnh rượu. Tuy thầy nhìn ta, nhưng ta vẫn nhận ra thầy đang nghĩ về chuyện khác. Ta đang định đi tới hỏi thử thì thầy lại phất tay, ý bảo đừng nói gì cả, rồi thầy nói: Lục Thanh, gọi các bạn đi, chúng ta mau rời khỏi đây thôi. Xuống chân núi thầy sẽ giải thích mọi chuyện với các con”

“Vậy ông… giải thích gì ạ?” Lưu Tự Đường cảm giác cổ họng mình khô rát, như lời vừa thốt lên chẳng phải là giọng của mình nữa.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)