Tân An Quỷ Sự

Chương 141: Chiến đấu kịch liệt

Chương Trước Chương Tiếp

“Ngươi là ai?” Quân Sinh hít sâu một hơi và hỏiCon rối bóng chậm rãi di chuyển, để lộ khuôn mặt mang nét trẻ con của người phía sau, mái tóc đen dày, chẳng phải là Thúy Vũ đó sao?

Trong lòng Quân Sinh vui mừng khôn xiết, nỗi sợ hãi lập tức biến mất, nàng ấy bèn vén chăn lên và xuống giường: “Thúy Vũ, tỷ nhớ muội muốn chết. Nha đầu chết tiệt kia, sao rời nhà lâu thế mà không nói tiếng nào vậy hả? Muội có biết cha mẹ và ca ca muội lo lắng lắm không?”

Thúy Vũ nhe răng cười với nàng: “Quân Sinh tỷ tỷ, tỷ vẫn chưa hiểu sao. Sông có khúc người có lúc, chẳng qua là muội đi trước mọi người thôi” Nàng ấy thở dài rồi nói tiếp: “Tỷ tỷ, hôm nay muội tới đây để từ biệt tỷ. Ban đầu, muội thấy rất tiếc vì không có tỷ muội ruột, nhưng tỷ và Yến Nhi tỷ tỷ lại luôn đối xử với muội như muội muội ruột, chỉ vậy thôi là muội cũng thấy đủ rồi” Dứt lời, nàng ấy cúi thật thấp hành lễ với Quân Sinh rồi đi ra cửa chính.

Quân Sinh dõi theo bóng lưng gầy gò của nàng ấy đi ra cửa viện, lướt ngang qua mấy nha dịch đang ngủ gật và càng lúc càng đi xa trong con ngõ. Trong đầu như chợt nổ ầm, Quân Sinh bất giác chạy theo nàng ấy.

Nếu nàng không kích động như vậy thì sẽ có thể nhận ra, dấu chân trên mặt đất của Thúy Vũ vốn không phải là dấu giày, mà là hai hàng dấu chân sơn dương rất lớn, trông vô cùng đáng sợ.

Quân Sinh chạy theo Thúy Vũ suốt cả quãng đường. Hai người đi qua mấy khu phố không người rồi đi tới một thư quán bỏ hoang gần đó.

Nàng ấy không thể chạy nổi nữa, thở phì phò gọi to: “Thúy Vũ, nếu muội không thể yên nghỉ thì ít nhất cũng phải nói cho tỷ biết kẻ giết muội là ai, ở đâu để chúng ta báo thù cho muội chứ”

Nghe thấy thế, Thúy Vũ bèn ôm mặt khóc hu hu, cơ thể gầy yếu run lên đầy đáng thương. Quân Sinh không nỡ nhìn nàng ấy như thế, bèn chậm rãi bước tới ôm lấy bả vai gầy gò của nàng ấy. Nhưng vừa chạm vào vai nàng ấy, rốt cuộc Quân Sinh cũng nhận ra có gì đó không ổn. Thúy Vũ vốn ốm yếu, cơ thể quanh năm đều rất lạnh kể cả mùa hè. Nhưng cơ thể của người trước mặt lại rất nóng, khiến tay nàng như phải bỏng. Thậm chí, nàng còn cảm nhận được thứ gì đó dưới da người đó đang đập thình thịch, không biết liệu là trái tim hay là thứ gì đó khó nói.

“Ngươi không phải Thúy Vũ” Quân Sinh lùi lại mấy bước, hai mắt trợn trừng, nhìn cơ thể gầy gò của “Thúy Vũ” dần phình to. Một lát sau, bắp thịt trên cánh tay “nàng ấy” nổi lên, gân xanh trên cổ hiện ra, cuối cùng “nàng ấy” lắc mạnh đầu, xoay người và biến thành một con sơn dương to lớn.

Móng con sơn dương lớn như cái đĩa, sắc bén như lưỡi liềm, bộ lông dày màu trắng toát ra hơi nước lạnh và ẩm ướt. Nhưng đó chưa phải là điều đáng sợ nhất, trên đầu của nó có bốn cái sừng rất dài và to như cành cây.

Thấy Quân Sinh sợ đến mức ngồi phịch xuống đất, không thốt nên lời, con sơn dương bèn thở phì phò, lắc mạnh cái đầu to lớn, hai con mắt đỏ ngầu trừng lên và từ từ bước tới gần nàng ấy.

Một bóng đen to lớn phủ lên đầu Quân Sinh, con sơn dương đột nhiên giơ cao hai móng trước, cả cơ thể đứng thẳng lên hệt như một con sóng lớn ngoài biển khơi. Ngửi thấy một mùi tanh hôi phả vào mặt mình, Quân Sinh lập tức nghển cổ, toàn thân đổ phịch ra phía sau.

Thấy nàng ấy đã hôn mê, con sơn dương lập tức ngừng tấn công, luồn hai cái sừng dài vào trong quần áo của Quân Sinh rồi giật mạnh lên trên, xé thành từng mảnh khiến cơ thể trắng ngần nõn nà của nàng ấy lộ ra.

Nhìn thấy hoàn mỹ của cô gái trước mặt, nó hưng phấn đi tới đi lui, nước dãi vẩn đục chảy ra từ khoé miệng. Đột nhiên, nó quỳ bốn vó xuống đất, cả cơ thể và bóng của nó trở nên vặn vẹo, lại thay đổi thành một hình dạng khác.

Một người chậm rãi bò dậy từ dưới đất, gã mặc quần áo màu lam, đội mũ nồi, nhìn từ phía sau trông rất giống Hữu Nhĩ. Nhưng sở dĩ, nguyên nhân khiến cả hai giống nhau là do chưa thể thích nghi được với làn da người nên cử động và tay chân không thể phối hợp hoàn hảo, trông vừa lố bịch vừa buồn cười.

Gã nhảy lên và đi tới trước mặt Quân Sinh không một mảnh vải che thân, hai mắt ánh lên vẻ thèm muốn: “Tốt quá, thật sự rất tốt, chắc là ăn cơ thể đẫy đà nõn nà này sẽ ngon hơn nha đầu kia nhiều” Gã hưng phấn nói, hai tay run run, nhanh chóng vồ xuống, đè chặt Quân Sinh.

“Bộp” Một chiếc ô vải xé toạc bóng đêm và phóng thẳng về phía hai người, cán dù đập mạnh vào đầu nam nhân, khiến gã gào lên đầy đau đớn và nhảy ra khỏi người Quân Sinh.

Hai con mẳt đỏ ngầu trợn trừng lên, gã thở phì phò phun ra làn khói trắng, điên cuồng tìm kiếm thứ đã phá hỏng chuyện tốt của mình khắp xung quanh.

Nhưng, chiếc ô đã lại ẩn mình vào trong bóng tối, lẳng lặng chờ đợi, chuẩn bị cho việc sẽ xông ra bất cứ lúc nào và tiếp tục tấn công đợt thứ hai.

“Thùng…” Tiếng cồng chiêng chợt truyền đến từ đằng xa: “Thiên dục thự, đạm ngân hà. Cảnh châu lộ, bình đán diễn. Tích phượng khuyết, tập triều thân. Nhật xuất Mão, phục quần âm. Quang tứ biểu, thực thời thần. Tư chính trị, vị vong trân” Giọng của người đi tuần ngày càng tiến tới gần, chậm rãi lướt qua những con phố tĩnh lặng, ngõ hẻm quanh co và vọng vào tai gã.

Gã tiếc nuối nhìn thoáng qua mỹ vị chưa được thưởng thức trước mặt, nghển cổ lên gào thét với không trung rồi lại biến trở lại thành con sơn dương quỷ lông trắng và dùng hết tốc lực chạy về phía cổng thành.

“Tiếng gì vậy nhỉ?” Hai người đi tuần cùng dừng bước và quay lại nhìn nhau.

“Hình như là… tiếng sơn dương thì phải?”

“Nhìn kìa, hình như có người đang nằm ở trước kia”

“Là một cô gái, nhưng sao nàng ấy lại không mặc quần áo nhỉ?”

Con sơn dương phi nước đại tới rừng phong đỏ rực như lửa ở ngoại ô, làn gió thu xào xạc thổi qua, lá phong tung bay theo làn gió như vô số con bướm đang uể oải vỗ cánh.

Nó dừng lại và quay đầu về phía sau rồi phát ra tiếng gầm gừ từ trong bụng.

Chiếc ô vải phóng ra từ sau tán cây, lơ lửng giữa không trung, nhẹ nhàng xoay một vòng và chậm rãi mở ra, sau đó lao vụt về phía con sơn dương.

Bụng con sơn dương truyền tới tiếng “khò khò khò” như tiếng ngáy, rồi đột nhiên, nó đạp bốn vó xuống đất rồi chồm lên bay thẳng về phía cái ô. Hai bên va vào nhau làm loé lên ánh sáng trắng đầy chói mắt, những chiếc lá phong rụng lả tả khắp rừng.

“Răng rắc”

Một chiếc sừng sơn dương rơi xuống đất theo chiều gió, biến thành làn khói đen và hoà vào màn đêm.

“Bộp”

Chiếc ô vải cũng rơi xuống theo sau nó, khung ô bị gãy, mặt ô rách nát, những miếng vải rách rủ xuống, vô lực phủ lên cán dù đã bị gãy làm hai.

Con sơn dương thong thả bước tới gần chiếc ô rồi dùng chân cào mấy cái lên mặt dù.

Sau đó, nó dừng lại, hơi thở trắng toát từ mũi nó khiến nền đất bị phủ bởi một lớp sương giá.

Nhưng chiếc ô bị gãy trên lớp sương giá đó đã biến mất tự lúc nào, thay vào đó là một cái kim nhỏ đã bị gãy đôi đang ưỡn thẳng cơ thể tàn tạ và lạnh lùng nhìn chằm chằm khuôn mặt u ám quỷ dị của con sơn dương.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)