Ánh nến chiếu lên góc nghiêng bên mặt của Trình Mục Du, làm ngũ quan vốn đã anh tuấn của hắn càng thêm nổi bật, cũng tăng thêm vài phần nghiêm túc giữa hai hàng lông mày. Hắn đan chéo tay, đặt dưới mũi, nghiêm túc suy nghĩ về vụ án đã kéo dài nửa tháng nay vẫn chưa giải được: Vì sao hơn một trăm mạng người của nhà họ Hộ lại chếtTheo lời nha dịch hôm nay trở về từ Thanh thành thì những người nhà họ Hộ đó đều chết do hỏa hoạn. Người nào cũng đều bị cháy thành cục than nho nhỏ, nên căn bản không phân biệt được ai với ai. Mà người trong trấn nói rằng, lửa chưa cháy được bao lâu đã bị dập tắt. Theo lý thuyết thì con người không thể bị cháy đến mức không giữ nguyên hình người như vậy. Thế nên việc này thật sự rất kỳ quái. Bọn họ còn nói một chi tiết quan trọng, đó là thời điểm nổi lửa Hộ Chuẩn cũng ở đó, nhưng sau khi làm xong tang sự thì y đã biến mất. Đồ đạc trong nhà y cũng không được bán đi hoặc dọn dẹp, y cứ thế mà rời đi. Không ai nhìn thấy y đi đâu, y cũng chưa từng nói với ai việc mình muốn đi đâu. Chuyện này đối với một người vừa mới trải qua thảm án diệt môn thì thật không hợp lẽ thường.
Trình Mục Du đứng lên đi đến bên cửa sổ, mắt nhìn về tường cao phía đối diện: Tích Tích đã từng nói về lai lịch những ký tự đó. Nàng nói Yến Nương kể cho nàng rằng ký tự là người sống bị thiêu chết, chẳng lẽ những người nhà họ Hộ cũng bị chế thành ký tự sao?
Nhưng kẻ luyện ra thứ đó là ai? Vì sao kẻ đó phải tiêu diệt cả nhà họ Hộ chứ?
Đột nhiên có một suy nghĩ xuất hiện trong đầu Trình Mục Du: Đúng vậy, Hộ Chuẩn đi Thanh thành, sau đó người nhà họ Hộ bị giết hết. Chẳng lẽ kẻ luyện phù kia có bí mật gì cất giấu trong Hộ phủ sao? Vì sợ bị người phát hiện nên dứt khoát hoặc là không làm, nếu đã làm thì phải diệt toàn tộc nhà họ Hộ sao?
Hắn vì kết luận này của mình mà vừa hưng phấn vừa khổ sở. Hưng phấn vì cuối cùng hắn đã chạm vào được một góc chân tướng, khổ sở là vì hơn một trăm mạng người kia vốn đang sống sờ sờ nay lại chỉ vì có chút quan hệ với chân tướng này mà bị giết hại.
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, sau đó Tưởng Tích Tích đi vào hành lễ với Trình Mục Du: “Đại nhân, ta về rồi”
Trình Mục Du thoát khỏi dòng suy nghĩ của mình: “Có điều tra được gì không?”
“Kẻ làm hành vi khiếm nhã với Thúy Vũ lại xuất hiện, lần này người hắn ta gây rối là Quân Sinh, nhưng may mà hắn ta không thành công”
Trình Mục Du vỗ mạnh vào bàn: “Tên biến thái này thật là to gan, coi phủ Tân An của chúng ta là bù nhìn sao. Một người còn chưa tìm được thế nhưng hắn ta lại công khai quấy rối một người khác”
“Thuộc hạ cũng nghĩ như vậy nên vừa rồi đã phái hai người tới nhà của Quân Sinh, để bọn họ canh chừng vào ban đêm, phòng ngừa tên cuồng đồ đó lại gây án”
Trình Mục Du khen ngợi nói: “Ngươi làm rất đúng. Bây giờ Quân Sinh đã bị hắn ta theo dõi, tuyệt đối không thể để nàng ấy rơi vào ma trảo của tên ác nhân kia”
Tưởng Tích Tích do dự một chút: “Thuộc hạ còn có một việc… muốn báo cáo đại nhân”
“Chuyện gì?”
“Vừa rồi thuộc hạ phát hiện ở trước nhà Thúy Vũ có bốn dấu chân”
“Trước cửa người đến người đi, có dấu chân cũng không kỳ quái”
“Nhưng bốn dấu chân kia là móng chân của sơn dương, nó rất to, so với những móng chân bình thường còn to hơn gấp mấy lần. Hơn nữa mỗi cái móng đều khảm sâu vào trong thềm đá, vô cùng kỳ quái”
Trình Mục Du cúi đầu, lẩm bẩm: “Chẳng lẽ lại là yêu tinh quấy phá?” Trong giây lát hắn như nghĩ tới cái gì đó, ngẩng đầu nhìn về phía Tưởng Tích Tích: “Ngươi phái thêm nhiều người đi theo Quân Sinh đi, nếu nam nhân kia không phải là người thì chỉ sợ hai người là không đủ”
***
Quân Sinh nằm trên giường trằn trọc đã hai canh giờ, nhưng bất kể nàng đổi tư thế nào, đếm bao nhiêu con số thì cũng không ngủ được. Hôm nay nàng đã bôn ba một ngày, lại bị kinh sợ, lúc này thể xác và tinh thần đều mệt rã, vốn nên đặt lưng là ngủ được ngay nhưng dù thân thể mệt mỏi đến đâu thì đầu óc vẫn rất tỉnh táo, các loại ý tưởng cứ nối tiếp nhau xuất hiện, tựa như Hoàng Hà vỡ đê, cuồn cuộn không ngừng.
Những ý nghĩ này rất hỗn loạn, cái nọ chồng lên cái kia. Chúng giống như sao băng lướt qua, mỗi ý nghĩ xuất hiện trong đầu nhưng không ở lại lâu, mà nàng cũng không có biện pháp nắm lấy chúng để tĩnh tâm suy nghĩ.
Đột nhiên, Quân Sinh ngồi bật dậy, miễn cưỡng bắt được một ánh sao xẹt qua cuối cùng.
“Trương Duệ” Nàng nói ra hai chữ này rồi sau đó nhẹ nhàng thở dài: Thế sự thật là vô thường, ngày đó nếu không phải gặp được ngươi thì Thúy Vũ sẽ không một mình rời đi. Nàng ấy không đi thì những chuyện sau đó sẽ không xảy ra. Không ngờ quay một vòng, ngươi lại bị cuốn vào cuộc sống của ta. Nhưng kể cả ngươi có tốt thì ta cũng không thể có tình cảm với ngươi được. Ta vừa thấy ngươi thì sẽ nhớ tới Thúy Vũ, nhớ tới muội ấy vừa mới thành niên đã chết thảm trong kẻ gian. Thế nên dù cả đời này không lấy ai thì ta cũng sẽ không lấy ngươi.
Nghĩ cẩn thận vấn đề này xong, Quân Sinh đột nhiên thấy yên lòng hẳn, trong đầu không còn những ý niệm đáng ghét dây dưa nữa. Cuối cùng nàng cũng cảm nhận được cơn mệt mỏi ập đến, mí mắt chớp vài cái, rốt cuộc không chịu nổi mà gắt gao nhắm lại.
Quân Sinh nằm mơ, trong mơ, nàng trở về thời thơ ấu. Khi đó nàng, Thúy Vũ và Yến Nhi vừa mới quen biết. Mấy cô gái nhỏ hận không thể mỗi ngày đều ở bên nhau, mãi mãi không xa rời. Trong khoảng thời gian đó, các nàng có thể làm được rất nhiều thứ. Lúc trời lạnh thì ở trong phòng thêu thùa, cắt giấy, hoặc dùng bút tô đen toàn bộ bảng chữ mẫu Lưu Minh mới vừa viết xong. Nếu trời trong sẽ ra ngoài thả diều, bắt chim sẻ, trong ngoài ngõ nhỏ đều tràn ngập tiếng cười của họ.
Nhưng việc Thúy Vũ thích làm nhất lại là diễn múa rối bóng. Quân Sinh khéo tay, làm ra con rối giấy sinh động như thật. Yến Nhi lại là người thích gây sự nhất, nàng ta luôn biến ảo ra nhiều giọng khác nhau để mà lồng tiếng cho các nhân vật. Cho nên thường là một vở diễn còn chưa diễn xong thì Thúy Vũ cũng đã cười đến mức ngã từ trên ghế xuống, ôm bụng gọi mẹ.
“Quân Sinh tỷ tỷ, tỷ bảo muội ấy đừng học tiếng heo kêu nữa, cười nhiều quá khiến bụng muội đau lắm rồi. Lại diễn nữa thì chắc muội không về nhà được mất”
“Hộc hộc hộc… hộc hộc…”
“Quân Sinh tỷ tỷ, cứu muội, muội sắp cười đến chết mất”
“Hộc hộc…”
“Quân Sinh tỷ tỷ, Quân Sinh tỷ tỷ, tỷ tỷ… Muội đau quá…”
Quân Sinh đột nhiên mở mắt, trong đầu còn lưu lại mấy câu nói cuối cùng của Thúy Vũ: Muội đau quá, tỷ tỷ, đau quá.
Nỗi nôn nóng len lỏi bò theo xương sống lên tới cổ họng, Quân Sinh cảm thấy cổ họng khô khốc, đầu lưỡi sưng lên, không khí đặc quánh khiến nàng không thể hít thở được. Cửa sổ bị đẩy ra một chút, một con rối giấy chậm rãi bò lên. Đó là con rối nàng tự tay cắt, sau đó dùng bút lông chấm thuốc màu mà vẽ ra. Đây là con rối thư sinh mặt trắng, mắt hẹp dài. Các nàng đều thấy con rối này có vài phần tuấn tú, nhưng hiện giờ toàn thân nó đều toát ra quỷ khí dày đặc, khiến lông tơ của nàng dựng đứng lên.