Tân An Quỷ Sự

Chương 14: Sói

Chương Trước Chương Tiếp

Một tay Sử Kim cầm chiếc đèn lồng, tay kia dùng kiếm đẩy đám cỏ dại cao đến đầu gối phía trước ra, bước cao bước thấp đi về phía trước. Hắn không biết tại sao Trình đại nhân lại muốn đích thân kiểm tra thi thể đứa bé bị nhiễm bệnh mà chết này, cũng không hiểu vì sao khi hắn tìm được hai người khiêng quan tài đó, sắc mặt họ xám ngoét, lắp ba lắp bắp một lúc lâu mới nói cho hắn biết thi thể của những đứa bé kia bị vứt ở đâuTiếng kêu quang quác kỳ dị lọt vào tai khiến sự bình tĩnh khó khăn lắm mới giữ vững được của Sử Kim lại trở nên rối loạn một lần nữa, mặc dù từ lâu hắn đã quen với chuyện nhìn thấy thi thể, nhưng khi đứng trước một nơi đâu đâu cũng là xương cốt như nơi này, trong lồng ngực chợt dâng lên nỗi thê lương lạnh lẽo và sự sợ hãi to lớn không tên. Chẳng lẽ con đường trở về của con người đều giống nhau sao, cho dù là bãi tha ma này hay là cung điện trong lòng đất được xây dựng vô cùng tráng lệ thì thứ ở lại trên thế gian này cũng chỉ là bộ xương cốt và đống bùn nhão. Thế cho nên, dù là thiên tử hay là những dân đen chết oan chết uổng thì suy cho cùng cũng chỉ có một chốn về mà thôi.

Hắn bị chính suy nghĩ phản nghịch đột nhiên nảy ra của mình làm cho hoảng sợ, bèn vội vàng lắc đầu và hít sâu một hơi, bình ổn lại nỗi hoảng loạn trong lòng và tiếp tục đi về phía Tây Nam của Thiết Thạch Lan.

Một đóm ma trơi màu đỏ đột nhiên bốc lên ở phía trước, trông chúng giống như con mắt lúc sáng lúc tối của yêu quái khiến Sử Kim kinh hãi run lên một cái. Các cụ thường nói, ma trơi chính là linh hồn bất diệt của người chết, chúng không muốn bị sứ giả của địa ngục đưa đi cho nên mới biến thân thành ngọn lửa và ở lại nhân gian. Nhưng khi nghe thấy câu chuyện này, Trình đại nhân lại cười khẩy, hắn nói lúc nhỏ mình thường theo phụ thân đến những vùng hoang vu hái thuốc và thường đi theo ma trơi, bởi chỗ đó là nơi bùn đất màu mỡ nhất, có thể hái được một lượng lớn cây thuốc hiếm và quý báu. Hắn còn nói, ma trơi chính là ánh sáng bay ra khỏi xương cốt, chứ chẳng phải là oan hồn vất vưởng gì, cho nên không cần phải sợ. Nghĩ tới đây, trong lòng Sử Kim đã thả lỏng hơn rất nhiều, hắn bước nhanh hơn về phía trước, sau khi đã đạp vỡ không biết bao nhiêu xương cốt ở đây, rốt cuộc hắn cũng đã đi tới góc Tây Nam của Thiết Thạch Lan.

Mười mấy cái chiếu được cuốn lại và chất đống ngổn ngang trong bụi cỏ, Sử Kim vừa liếc mắt một cái đã nhận ra chân của Chu Ngũ Nhi. Cái đêm cậu chết, Trình đại nhân đã kiểm tra kỹ lưỡng bàn chân mập mạp của cậu. Sử Kim đưa kiếm về phía trước định đẩy chiếu ra, nhưng đúng lúc này, hắn chợt nghe thấy tiếng hít thở khe khẽ phát ra từ bên cạnh bụi cỏ.

Lưng Sử Kim căng lên, hắn láng máng nhớ lại giấc mộng kia, bãi tha ma và con quái vật ẩn núp ở bên trong ở trong tưởng tượng của hắn chợt trở nên vừa chân thực vừa rõ ràng. Hắn quay sang nhìn vào bên cạnh bụi cỏ và phát hiện có hai đốm sáng màu xanh loáng thoáng xuất hiện ở đó, chúng nhẹ nhàng bay tới gần chỗ hắn, từng chút từng chút một.

Cỏ dại lay động tạo ra tiếng “loạt xoạt”, ngay sau đó, một con vật màu xám tro với thân hình to lớn nhào tới trước mặt Sử Kim. Những chiếc răng nanh trắng toát trong miệng nó lộ ra dưới ánh trăng, tựa như có thể cắn thủng cổ hắn chỉ trong một phát. Hai lỗ tai nhọn hoắt và dựng thẳng đứng như hai cái lưỡi liềm trông rất đáng sợ. Dưới ánh trăng, cổ, trước ngực và phần bụng mọc đầy những mảng lông màu xám trắng của nó trông vô cùng chói mắt.

“Sói”

Ngay lúc con vật đó nhào về phía mình, trong đầu Sử Kim chợt lóe lên suy nghĩ này. Cũng may hắn là người tập võ, tay hoạt động nhanh hơn đầu óc rất nhiều, ngay lúc cái mùi thối phun ra từ lỗ mũi con sói phả lên vào mặt mình thì thanh kiếm trong tay hắn đã đâm thẳng vào ngực nó.

Con sói kêu lên ăng ẳng đầy quái lạ, sau đó chợt ngã xuống trên mặt đất, cơ thể cuộn tròn lại. Chẳng mấy chốc, đám lông trước ngực nó bị máu nhuộm đỏ, chốc lát sau, hai cái chân sau của nó đạp vài cái rồi bất động.

Sử Kim đi tới ngồi xổm xuống cạnh con sói, tức giận nhổ nước bọt vào người nó: “Súc sinh, suýt nữa thì ông đây đã mất mạng trong miệng ngươi rồi, ta phải lột da ngươi đem về làm áo thì mới có thể hóa giải nỗi hận trong lòng ta được”

Hắn giơ kiếm lên định chặt đầu con sói, nhưng đúng lúc này, hai cái móng vuốt đầy lông lá chợt đè lên vai hắn, đồng thời, một tiếng hít thở vừa nặng nề vừa hôi thối vang lên sau lưng.

Sử Kim bực tức thầm mắng mình ngu xuẩn, lại quên mất sói thường tụ họp theo đàn để đi săn, chắc hẳn con sói phía sau hắn bây giờ đang hùng hùng hổ hổ chuẩn bị trả thù cho đồng bọn.

Sử Kim nín thở, hắn biết mình không thể quay đầu lại, chỉ cần hắn xoay cổ một cái là sẽ bị con chó sói lớn phía sau cắn đứt cổ họng, nhưng bây giờ hắn nên làm gì đây? Móng vuốt của con sói đã cào rách cổ áo của hắn, tạo nên mấy vết máu rất sâu trên da, hắn tin chẳng mấy chốc nữa nó sẽ cào nát lưng mình và lôi toàn bộ lục phủ ngũ tạng ra ngoài. Tay Sử Kim nắm chặt trường kiếm và chợt đâm về phía sau, nhưng dù sao sau gáy hắn cũng không có mắt nên không những đâm trượt mà còn bị con sói kia đánh bay kiếm và rơi xuống cạnh bụi cỏ.

“Thôi chết rồi” Hắn chợt giật thót trong lòng, không còn kiếm nữa, giờ tay không một tấc sắt, có thế nào cũng không thể đánh lại con súc vật với thân hình to lớn này.

Con sói lớn sau lưng đột nhiên dùng sức đè cả người Sử Kim dưới thân mình, há miệng định cắn vào cổ hắn. Sử Kim trở mình, hai tay dùng hết sức giữ chặt cái cổ thô to của nó, nhưng hắn biết mình sẽ không kiên trì được bao lâu, bởi vì dường như con sói đó đã phát điên, bắt đầu dùng hai móng vuốt đào bới khiến tầng tầng lớp lớp bụi đất tung mù lên và điên cuồng tiến sát hàm răng vào cổ hắn.

Ngay vào lúc ngàn cân treo sợi tóc, một chiếc khăn tay vuông được điểm đầy chỉ bạc đột nhiên bay tới từ giữa không trung, lúc bay tới phía trên con sói thì đột nhiên căng to ra như một chiếc bao tải.

Con sói bị sự việc đầy quái dị và bất ngờ này làm cho giật mình, bèn ngẩng đầu nhìn chiếc khăn tay to lớn trên trời và khẽ gầm gừ hăm dọa. Đúng lúc này, chiếc khăn tay chợt rơi xuống và bắt lấy con sói lớn giống như một bàn tay người rồi quấn thật kín lại, không để lộ chút kẽ hở nào.

Sử Kim cũng ngẩn người nhìn chòng chọc vào ánh sáng bạc lấp lánh đó.

“Quấn lại”

Xung quanh tai hắn toàn là tiếng chó sói kêu gào. Chiếc khăn tay ngày càng quấn chặt, càng quấn càng nhỏ, dần dần dồn lại, máu tươi bên trong rỉ ra và vãi ra khắp người Sử Kim. Cuối cùng, chiếc khăn tay đó thu nhỏ lại thành kích cỡ như một chiếc khăn tay bình thường, còn con sói hoang bên trong thì đã bị ép đến mức không còn sót lại dù chỉ một mẩu thịt hay một cục xương.

Chiếc khăn tay lay động vài cái, sau đó bay vụt về phía xa xa, dần dần biến mất trong bóng đêm. Sử Kim quỳ rạp trên mặt đất một hồi lâu mà không dám đứng dậy, hắn đã làm nha dịch nhiều năm, khung cảnh gió tanh mưa máu như thế nào cũng đã từng chứng kiến, nhưng cảnh tượng quái dị như hôm nay thì đúng là lần đầu tiên nhìn thấy.

Qua hồi lâu, hắn run run rẩy rẩy đứng lên và ngây người một hồi, mãi đến lúc nhớ tới nhiệm vụ mà Trình Mục Du đã giao cho mình, hắn mới cởi quần áo dính máu trên người ra, sau đó nhặt trường kiếm trong bụi cỏ lên, thẫn thờ đi tới cạnh Chu Ngũ Nhi.

Sử Kim hít một hơi thật sâu rồi dùng kiếm đẩy chiếu ra, nhưng hắn chợt phát hiện, cơn ác mộng của tối nay còn lâu mới kết thúc.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)