Quân Sinh đứng dậy, nhặt ô rơi dưới đất lên, đi cùng Lưu Minh vào Lưu gia. Nàng ấy hơi do sự, cuối cùng cũng không nhịn được hỏi: “Đại ca, vừa nãy huynh đi lên bậc thềm, có nhìn thấy người nào không? Ừm… cũng có thể là một vật sống nào đó không phải người”Lưu Minh sững sờ: “Quân Sinh, vừa nãy ta thấy tâm trạng cô không bình tĩnh, trên mặt còn có nước mắt. Còn tưởng rằng cô lo lắng chuyện của Thúy Vũ, lẽ nào là ta đã đoán nhầm? Có phải vừa nãy đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
Quân Sinh nhìn xung quanh, đè thấp giọng: “Chúng ta về trước đã, về đến nhà ta sẽ nói rõ với huynh”
Đến Lưu gia, hai người nhìn thấy Tưởng cô nương của phủ Tân An cũng ở đây, nàng ta đang ngồi bên bàn, nói gì đó với phụ thân Thúy Vũ. Nhìn thấy Lưu Minh và Quân Sinh đi vào, nàng ta vội vàng đứng dậy, bước nhanh đến trước mặt hai người, nhìn Lưu Minh: “Sao rồi? Ngươi với Sử Phi và Sử Kim có phát hiện gì ở rừng phong không? Có nhìn thấy kẻ khả nghi ở gần đó không?”
Lưu Minh lắc đầu thở dài: “Không, rừng cây đó cũng không lớn lắm, bọn ta đã tra tìm từng tấc đất rồi nhưng cuối cùng vẫn không tìm được cái gì hết”
Nghe hắn ta nói như vậy, Lưu Xuân không ngồi yên được nữa, ông ấy đứng dậy đi đến bên cạnh Tưởng Tích Tích, cũng bất chấp nam nữ khác biệt, nắm lấy cánh tay nàng ta: “Tưởng đại nhân, không thể… không thể cứ từ bỏ tìm người như thế. Có lẽ kẻ gian đó sống ở nơi khác, chưa biết chừng là ở gần rừng phong, các ngài không thể bỏ mặc nữ nhi của ta”
Tưởng Tích Tích ra sức gật đầu: “Ngài yên tâm, một ngày không tìm được người, phủ Tân An sẽ không từ bỏ lục soát một ngày. Chỉ là bây giờ trời đã tối, không dễ tìm người, sáng ngày mai, ta sẽ lập tức đi tìm cùng mọi người, nhất định sẽ tìm Thúy Vũ về cho ngài”
Vành mắt Quân Sinh đỏ hoe, nàng ấy đi lên phía trước hành lễ với Tưởng Tích Tích: “Đại nhân, tiểu nữ có chuyện quan trọng muốn báo với đại nhân”
Tưởng Tích Tích thấy vẻ mặt thấp thỏm, nước mắt chảy dài trước khi nói của nàng ấy, không khỏi sửng sốt: “Quân Sinh cô nương, mời cô nói”
“Vừa nãy tiểu nữ đã gặp một nam nhân ở bậc thềm trước cửa Lưu gia. Hắn ta muốn làm chuyện xấu với ta nhưng không biết tại sao lại đột nhiên chuồn mất” Nói đến đây, Quân Sinh thoáng do dự, cuối cùng vẫn không nói chuyện mình nhìn thấy cái đuôi bạc ra. Một là lúc đó sắc trời đã tối, nàng ấy sợ mình nhìn nhầm. Mặt khác, chuyện này vô cùng kỳ lạ, nàng ấy sợ Tưởng Tích Tích cho rằng mình nói nhảm, không để tâm đến lời nói của nàng.
“Cô nương có nhìn rõ dáng vẻ của hắn ta không?”
“Trời tối quá, tiểu nữ không nhìn rõ. Nhưng mà, chắc hắn ta là nam nhân hôm qua bọn ta gặp được trong rừng phong”
“Sau đó thì sao, hắn ta đã nói những gì?” Tưởng Tích Tích thấy vẻ mặt nàng ấy không đúng, sốt ruột thúc giục.
“Hắn ta nói…” Nàng ấy thoáng nhìn Lưu Xuân, hai tay nắm chặt: “Hắn ta nói Thúy Vũ đã chết, mặc dù không nói rõ ra, nhưng mà, cơ bản là ý này”
Nghe thấy mấy chữ “Thúy Vũ đã chết”, Lưu Xuân há miệng đau khổ than khóc trong im lặng. Sau đó, chân ông mềm nhũn, ngã ngồi xuống ghế. Lưu Minh vội vàng đi tới, vừa vỗ lưng vừa rót nước, truy hỏi: “Quân Sinh cô nương, cô có nghe rõ không? Lời này không thể nói lung tung đâu”
Quân Sinh đang muốn trả lời, mẫu thân của Thúy Vũ đột nhiên từ trong phòng lao ra ngoài, tóc của bà ấy bù xù, khuy áo chưa cài hết, đã không còn dáng vẻ sạch sẽ, gọn gàng như trước từ lâu: “Đúng vậy, con gái của ta đã không còn nữa rồi, tối qua ta đã mơ thấy con bé khóc lóc kể lể với ta. Nói mình bị giam cầm ở một nơi ẩm ướt không ra ngoài được, không về nhà được nữa là ta đã biết con bé lành ít dữ nhiều rồi. Con gái của ta, Thúy Vũ của ta, con chết thảm quá!” Bà ấy ngồi sụp xuống đất và khóc lóc thảm thiết.
Nhìn thấy Lưu gia hỗn loạn thế này, Quân sinh vừa buồn vừa hối hận. Nàng ấy nghĩ, nếu như vừa nãy mình không nói những lời này, người của Lưu gia còn có thể giữ lại một tia hy vọng. Dù là một tia hy vọng xa vời thì cũng có thể giúp họ chống đỡ, tiếp tục bước qua đoạn đường tối tăm nhất cuộc đời này.
“Có phải các ngươi khóc lóc hơi sớm rồi không” Giọng nói của Tưởng Tích Tích vang lên, nàng ta đi đến trước mặt phụ thân của Thúy Vũ: “Đừng nói bây giờ còn chưa biết là ai đã bắt cóc Thúy Vũ. Cho dù là kẻ vừa nãy, lời của hắn ta cũng chưa chắc là thật. Có lẽ hắn ta cố ý nói như vậy, để quấy nhiễu tầm nhìn của chúng ta, có đúng không?”
Giọng của nàng ta rất bình tĩnh, giống như một cây Định Hải Thần Châm tạm thời ổn định người Lưu gia đang hoảng loạn. Lưu Ninh cũng vội vàng lau nước mắt, nói với phụ mẫu: “Tưởng đại nhân nói đúng, bây giờ không phải lúc hoảng loạn, chúng ta không thể hoảng loạn trước”
Nghe hắn ta nói như vậy, vợ chồng Lưu thị cuối cùng cũng ngừng than khóc, dựa vào ghế khẽ nức nở. Tưởng Tích Tích liếc mắt ra hiệu với Quân Sinh, hai người cùng nhau ra khỏi tiền đường và đi đến sân trong.
“Tưởng đại nhân, có phải vừa nãy tiểu nữ không nên nói như vậy không?” Mắt Quân Sinh rưng rưng, rụt rè nhìn nàng ta.
Tưởng Tích Tích lắc đầu, an ủi vỗ vai nàng ấy: “Lần đầu tiên cô nương trải qua chuyện như thế này, làm sao mà biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói chứ. Vừa nãy chắc cô nương cũng sợ hãi lắm nhỉ, nếu kẻ đó thật sự là hung thủ sát hại Thúy Vũ, xem như cô đã giữ được một cái mạng rồi”
Quân Sinh kinh hãi: “Đại nhân, ngài cũng cho là Thúy Vũ không còn nữa ư?”
Tưởng Tích Tích thở dài: “Ta đến phòng của nàng ấy xem qua rồi, trên giường và mặt đất toàn là máu. Chắc là lúc đó nàng ấy đã bị thương rất nặng. Nếu hôm nay không thể tìm thấy người, e là lành ít dữ nhiều” Nàng ta nhìn Quân Sinh: “Bây giờ cô nương nói đi, rốt cuộc kẻ đó đã nói với cô những gì?”
Quân Sinh cắn chặt môi dưới: “Hắn ta nói mùi vị của đồng nữ là ngon nhất, còn nói… hắn ta còn nói đã ăn mất Thúy Vũ rồi. Đại nhân, ngài nói xem, hắn ta có phải là người không, nếu không, sao lại, sao lại…”
Tưởng Tích Tích nhìn chằm chằm vào bậc đá trước cửa, sắc mặt ngày càng nghiêm trọng: “Nếu là nửa năm trước, ta sẽ nghĩ cô nương đang nói nhảm. Nhưng bây giờ, đã nhìn thấy nhiều chuyện lạ, ta lại cảm thấy cô nương không đoán sai, có lẽ lần này chúng ta có khả năng lại gặp chuyện lạ rồi” Nàng ta ngẩng đầu nhìn Quân Sinh: “Đúng rồi, kẻ đó là Hữu Nhĩ ư?”
Quân Sinh lắc đầu: “Mặc dù tiểu nữ không nhìn rõ dáng vẻ của hắn ta. Nhưng trực giác lại nói với ta, hắn ta không phải là Hữu Nhĩ, Hữu Nhĩ vừa nhìn là một đứa trẻ sắp lớn, không hề khiến người ta cảm thấy sợ hãi. Còn kẻ đó lại khiến ta cảm thấy hắn là một kẻ cực kỳ hèn hạ, khiến người ta vô cùng sợ hãi”
***
“Trong rừng phong không có gì ư” Yến Nương nhướn mày hỏi.
“Không, ngoại trừ vài tên nha dịch, ngay cả nửa bóng ma cũng không có” Hữu Nhĩ cầm quả đào lên cắn một miếng, nhíu mày tỏ vẻ không ngon, hắn ta bèn vứt quả đó sang một bên rồi lại cầm quả khác lên.
“Lẽ nào là ta đoán sai? Nhưng đóa hoa mẫu đơn trên công đường quả thật đã tỏa ra một luồng yêu khí”
“Trong rừng phong không có, không có nghĩa là nơi khác cũng không. Đúng rồi, hôm nay ta còn cứu nữ nhân đó một mạng, cũng xem như là lấy ân báo oán” Hữu Nhĩ nhún vai, tặc lưỡi than thở.