Bây giờ, Quân Sinh đang được đèn đuốc bao quanh, trong lòng cũng đã ấm áp. Nàng ấy đi tới một ngã rẽ, thoáng do dự nhưng vẫn quyết định đến Lưu gia xem trước để hỏi thăm tình hình rồi mới về nhàLưu gia ở cuối con hẻm, trước cửa có một bậc thềm đá rất dài. Trước đây, lúc nàng ấy đến tìm Thúy Vũ với Yến Nhi, cứ vừa bước lên bậc thềm là lại phàn nàn, nói đùa rằng sao đường này khó đi như vậy chứ. Lần nào đi cũng tê mỏi chân, sau này sẽ không tới tìm tiểu nha đầu này chơi nữa. Nhưng mà bây giờ… Quân Sinh nhìn vầng trăng vừa mới leo lên giữa bầu trời, tâm trạng lại ủ rũ, nàng ấy khẽ thở dài: “Thúy Vũ à, rốt cuộc muội đã đi đâu, mẹ muội đổ bệnh vì muội rồi. Muội vẫn luôn hiếu thuận nhất, vậy nên hãy nhanh trở về đi. Còn có cắt giấy nữa, tỷ vẫn chưa dạy cho muội biết làm sao để cắt thất tinh đối nguyệt mà. Thật ra nó rất đơn giản, muội thông minh như vậy, chắc chắn vừa học là biết ngay. Đến lúc đó, muội dán nó lên cửa sổ, nhất định sẽ rất đẹp. Đúng rồi, còn có vị Trương công tử kia nữa, muội biết không, hôm nay tỷ nhìn thấy hắn rồi, hắn sống ở ngoại thành. Thoạt nhìn cũng rất giống muội, là một người con rất hiệu thuận. Nếu muội thật sự thích hắn, tỷ sẽ bảo mẹ tỷ nói với mẹ muội, để bà ấy tìm bà mối đi nói chuyện. Chưa biết chừng, còn có thể tác thành cho cuộc nhân duyên tốt của muội”
Nghĩ đến đây, Quân Sinh âm thầm rơi nước mắt. Từ nhỏ, nàng ấy và Thúy Vũ đã cùng chơi với nhau, thân như tỷ muội ruột thịt. Bây giờ Thúy Vũ đột nhiên mất tích, mặc dù nàng ấy không thể biểu lộ sự nôn nóng trong lòng với Lưu gia nhưng cũng không hề lo lắng ít hơn họ. Nàng ấy chỉ hận mình không phải là đấng nam nhi, nếu không nàng ấy đã có thể đi tìm người với người của quan phủ giống như Lưu Minh rồi.
Quân Sinh xách váy đi lên bậc thềm, sau khi lên được ba, bốn bậc, nàng ấy bất chợt nhìn thấy một đôi chân. Chúng đứng trên bậc thềm cách nàng ấy không xa, đi một đôi giày vải, đế giày dính rễ cỏ và bùn đất, dường như đã đi một quãng đường rất xa mới đến được đây.
Quân Sinh thót tim, nàng ấy ngẩng đầu lên, nhìn thấy một bóng người đứng trên bậc thềm đang cúi xuống nhìn nàng. Người đó đứng ngược với ánh trăng, vậy nên phía trước không rõ ràng, chỉ có thể nhìn thấy một bóng đen mờ nhạt.
“Ngươi…” Nàng ấy dùng một tay chống vào bức tường trơn trượt, còn tay khác thì chỉ vào cái bóng người bên trên. Ánh trăng kéo bóng hắn ta rất dài, thoạt nhìn tựa như ma quỷ đến đòi mạng.
“Hì hì, hôm qua ta lại mù mắt, không nhìn thấy cô nương ngươi, con nhóc kia có gì tốt chứ. Số với ngươi, thật là một trên trời, một dưới đất, như mây và bùn”
Nghe thấy câu này, Quân Sinh kinh ngạc, nàng ấy muốn chạy nhưng chân lại mềm nhũn như bông, khiến nàng ấy không thể nhúc nhích.
Người đó loạng choạng bước xuống bậc thềm, đưa tay ra muốn chạm vào khuôn mặt mịn màng. Quân Sinh không ngờ hắn ta lại to gan như vậy, cơ thể nàng ấy ngả ra sau, chân bị trượt, cả người ngã xuống dưới.
Quân Sinh vươn tay quơ quàng về phía trước muốn nắm lấy gì đó, nhưng chỉ có không khí lọt qua kẽ tay nàng ấy, không nắm được gì hết. Nàng ấy nhắm mắt lại, chuẩn bị đón nhận một cú va chạm nặng nề. Nhưng cơ thể lại không ngã trên bậc thềm gồ ghề như nàng ấy dự đoán mà được một đôi tay nhẹ nhàng đỡ lấy.
“Cánh tay của cô nương trơn quá, cứ như vải gấm vậy” Giọng nói vừa the thé vừa nhỏ từ sau cổ truyền tới, sau đó hắn ta thở ra một luồng khí nóng rồi lại hít sâu vào ngửi mái tóc của nàng ấy: “Ừm, thơm, rất thơm, tiếc thật đấy, tóc không dễ ăn, sẽ nghẹn họng, tóc của nữ nhân đều dài như vậy, nhổ từng sợi một thì rắc rối lắm”
Nước mắt của Quân Sinh gần như sắp trào ra nhưng nàng ấy lại cứng rắn nhẫn nhịn. Nàng ấy nhớ đến tóc của Thúy Vũ, vừa đen vừa trơn bóng, còn có một mùi bồ kết rất thơm. Tóc là thứ khiến Thúy Vũ tự hào nhất, muội ấy luôn tết nó thành những kiểu khác nhau, vui vẻ đến tìm nàng ấy khoe khoang.
“Thúy Vũ… muội ấy… muội ấy đã…”
“Hì hì, mùi vị của tiểu nha đầu kia đúng là rất ngon, nhưng mà hơi gầy yếu một chút, còn chưa đủ nhét kẽ răng thì đã ăn hết rồi. Nhưng mà, bây giờ ta mới biết, đồng nữ là ngon nhất, ăn vào là sẽ nghiện” Hắn ta đưa tay đặt lên eo nàng ấy: “Cô nương thì khác, tươi non ngon ngọt, béo gầy vừa phải”
Dứt lời, gã lè lưỡi, đầu lưỡi ướt át liếm từng chút một dọc theo cổ Quân Sinh.
Quân Sinh rất muốn hét lên thật to, nhưng nỗi sợ hãi trước nay chưa từng có đã bóp chặt cổ nàng ấy, khiến nàng ngay cả thở thôi cũng khó khăn. Nàng ấy chỉ có thể bất lực nhìn bầu trời đêm, chờ đợi số mệnh giống như Thúy Vũ.
“Ầm” một tiếng, cơ thể phía sau đột ngột nhào về phía trước, khiến nàng ấy ngã trên bậc thềm. Quân Sinh ngã rất đau nhưng lại không dám động đậy, hai tay nàng ấy ôm chặt hòn đá dưới thân mình, rất sợ lại bị hai cánh tay đó ôm lấy. Nàng ấy nhìn thấy, có một hạt đào lăn vài vòng trên bậc thềm trước mặt mình, rồi dừng lại ở trước trán.
Có tiếng thở dốc “hổn hển” truyền vào tai nàng ấy, âm thanh đó vừa thô vừa mạnh mẽ, vừa ẩm ướt lại vừa lạnh lẽo. Ngay cả cỏ trong kẽ đá cũng được bao phủ bởi một lớp băng sương.
Nàng ấy không dám ngẩng đầu, ép chặt cơ thể xuống mặt đất, nàng như muốn co người lại rồi chui vào trong kẽ đá.
Tiếng thở dốc vẫn còn văng vẳng bên tai, Quân Sinh đếm thầm trong lòng: Một, hai, ba… muốn giải phóng sự hoảng sợ trong lòng. Nàng ấy cảm thấy đầu của mình sắp nổ tung rồi. Nếu không nghĩ chút gì đó, e là sau đêm nay, trong thành Tân An sẽ có thêm một nữ nhân phát điên.
Vừa đếm đến năm, tiếng thở dốc đã biến mất, cùng biến mất theo nó là bóng người vẫn luôn đứng bên cạnh nàng ấy. Quân Sinh chớp chớp mắt, nàng ấy âm thầm xác nhận lại một lần nữa. Cho đến khi phát hiện người đó quả thật không còn nữa, nàng ấy mới run lẩy bẩy đứng lên, cẩn thận nhìn về phía cuối bậc thềm.
Ở phía xa, chỉ có một thứ giống như cái đuôi màu bạc đang ngoe nguẩy, tựa như được khảm giữa không trung. Chỉ trong chốc lát, cái đuôi đó chậm chạp di chuyển về phía trước, lẩn mất trong bóng tối. Quân Sinh lại dụi mắt lần nữa, lần này, trước mắt nàng ấy chỉ còn lại cái bậc thềm rất dài, ngoài ra không thấy gì nữa.
Nàng ấy ngồi bệt xuống đất, hai tay ôm mặt khóc tu tu. Nàng ấy khóc cho cả Thúy Vũ và chính mình. Mặc dù sự việc vẫn chưa sáng tỏ, nhưng chắc Thuý Vũ đã không còn nữa rồi. Mà nam nhân giết chết muội ấy, không biết tại sao lại bám lấy mình. Từ chuyện vừa mới trải qua, nam nhân đó tuyệt không phải là người bình thường mà giống như ma quỷ giết vô số người, bị gã ta nhìn trúng, nàng sẽ thoát được ư?
Nghĩ đến đây, Quân Sinh không khỏi đau buồn, nàng ấy dựa vào tường, nước mắt như trân châu rơi xuống thành chuỗi.
“Quân Sinh, Quân Sinh cô nương, là cô ư?” Một giọng nói quen thuộc đột nhiên lọt vào trong tai, khiến nàng ấy sợ đến nỗi suýt chút nữa lăn từ trên bậc thềm xuống.
Nàng ấy phản ứng một lúc, mới biết giọng nói này là của ca ca của Thúy Vũ, nàng ấy ngẩng đầu lên, nhìn thấy nét mặt Lưu Minh mệt mỏi đứng bên cạnh, gượng cười với mình: “Cô nương đến hỏi thăm tình hình thế nào rồi phải không, trở về với ta trước đi”