Tân An Quỷ Sự

Chương 136: Móng

Chương Trước Chương Tiếp

Trương công tử cầm bát đưa cho Chung bà bà rồi quay sang cúi chào Quân Sinh một cái: “Cô nương, ta họ Trương tên Duệ, sống ở nhà bên cạnh, là hàng xóm của bà Chung”Quân Sinh nghĩ đến Thúy Vũ, trong chốc lát chưa lấy lại tinh thần, thấy hắn ta cúi chào mình thì mới tỉnh táo lại, cũng vội vàng đáp lễ, nói: “Ta là Quân Sinh, hôm nay may mắn được bà bà giúp đỡ, không thì đã không thể về nhà”

Chung Bà Bà vừa đổ sủi cảo vào bát của mình rồi đậy lại vừa lẩm bẩm: “Trương Duệ à, ngươi còn tự khai cả nơi ở, có muốn bà lão này hỏi giúp thêm một câu, xem cô nương Quân Sinh đã có hôn ước hay chưa không?”

Bị bà ta nói như vậy, Trương công tử sao có thể ngồi yên, hắn ta sốt ruột đến mức đầu đầy mồ hôi: “Bà bà đang nói gì vậy, chẳng qua là… chẳng qua là ta…” Hắn ta lắp bắp mấy lần câu chẳng qua là nhưng không nói ra chẳng qua là làm gì.

Chung Bà Bà bị hắn chọc cho cười lớn, chợt vỗ sau lưng hắn một cái: “Ta nói đùa, ngươi còn tưởng thật, kể cả ngươi có coi là thật, nhưng cô nương không cho là thật, ngươi dẹp suy nghĩ này đi”

Mặt của Trương Duệ lúc đỏ lúc trắng, hắn lén nhìn Quân Sinh một cái, chỉ thấy nàng vẫn đứng ở đó với vẻ thờ ơ, hắn mất hết lý trí, lập tức đứng lên chào một tiếng rồi đi thẳng ra sân, đến cả bát đựng sủi cảo cũng quên mang về.

Thấy hắn đi xa, Chung bà bà mới quay sang nói với Quân Sinh: “Cô nương không giận ta chứ, vừa nãy ta chỉ thuận miệng nói đùa, không có ý xúc phạm đến cô nương đâu”

Quân Sinh nói không có gì, nàng cởi giày đưa cho Chung bà bà, Chung bà bà cầm giày trong tay, chiếc kim đưa lên đưa xuống, một lúc sau vết rách đã được khâu lại rất chắc chắn.

“Tay của bà bà thật khéo léo” Quân Sinh xỏ giày vào chân, đi mấy bước: “Không hề có cảm giác đã được may lại, ta vốn tưởng rằng giày không đi được nữa, trông vậy chứ đi một năm nữa cũng không thành vấn đề”

Chung bà bà cất kim chỉ đi, khẽ thở dài: “Không phải tay khéo léo mà ta làm việc từ nhỏ nên đã quen, không khéo thì cũng luyện thành khéo, cuộc sống của ta vất vả nên không còn cách nào khác”

Nghe bà ta nói như vậy, đột nhiên trong lòng Quân Sinh có chút đồng cảm, nàng ngồi bên cạnh Chung bà bà, nhìn nếp nhăn trên khắp gò má của bà ta, khẽ hỏi: “Từ nãy ta đã muốn hỏi nhưng sợ bà đau lòng” Nàng kéo tay bà ta: “Bà bà, bà không có con sao? Tại sao lại sống một mình ở nơi vắng vẻ thế này ạ?”

Chung bà bà nghiêng đầu nhìn nàng: “Con cái sao? Ừ, nó đã mất từ lâu rồi. Ta chỉ nuôi có một đứa thôi nhưng không ngờ nó lại đoản mệnh chết sớm giống cha của nó”

Quân Sinh nghẹn ngào, lúc lâu sau, nàng mới khom người ôm bả vai của Chung bà bà: “Sau này ta sẽ thường xuyên tới đây thăm bà, được không ạ? Giúp bà trồng rau, bón phân và làm việc nhà”

Chung Bà Bà cười: “Không cần đâu, nhìn bàn tay nhỏ bé mềm mại của cô đã biết là con nhà giàu, để cô trồng rau không phải là càng thêm phiền toái cho ta sao?”

Quân Sinh ngượng ngùng cúi đầu: “Bà bà không muốn ta đến đây sao ạ?”

“Một cô gái xinh đẹp như hoa như ngọc như vậy đến thăm ta đương nhiên ta rất vui rồi” Chung bà bà cười híp mắt nhìn nàng: “Nhưng nhớ lần sau đừng phá hỏng giày nữa nhé”

Quân Sinh gật đầu một cái: “Bà bà, ta thấy ô của bà làm rất tinh tế, ta muốn mua một cái và mua cho muội muội trong thành một cái”

Sở dĩ nàng nói như vậy là muốn mượn cớ giúp Chung bà bà một chút, nàng không đưa thẳng tiền bạc cho bà ta nên chỉ có thể dùng cách này để báo đáp.

“Được, được” Chung bà bà cầm cái giỏ trúc tới: “Cô nương chọn một cái đi, thấy thích cái nào?”

Quân Sinh đi tới tiện tay cầm hai cái, vừa vừa định lấy tiền ra thì lại ngồi xổm xuống chọn một cái nhỏ nhất, cầm chiếc ô nhỏ nhất trong tay: “Cái này là mua cho Thúy Vũ, nhất định muội ấy sẽ bình an trở về, đến lúc đó, chúng ta có thể cùng nhau ngắm mưa” Nàng vừa thầm nghĩ trong lòng vừa cầm tiền để lên bàn.

“Bà bà ơi, không còn sớm nữa rồi, ta phải về nhà đây, có thời gian thì ta sẽ quay lại thăm bà” Quân Sinh nhìn Chung bà bà thắm thiết rồi cúi chào một cái, sau đó bước ra cửa đi qua sân, Chung bà bà đi theo sát phía sau nàng ra khỏi nhà.

“Hu hu hu…” Tiếng khóc thấp thoáng xen lẫn tiếng gió thổi tới bên tai của Quân Sinh, âm thanh này hình như từ vườn ra phía sau ngôi nhà vọng lại, nghe thấy vậy, cả người Quân Sinh siết chặt, nàng dừng chân lại.

”Cô nương, làm sao thế?”

“Bà bà, bà… có nghe thấy tiếng khóc không?” Quân Sinh quay đầu nhìn về phía vườn rau xanh mướt kia, lúc này mặt trời đã sắp lặn hết, nơi đó bị khuất sau bóng của ngôi nhà tối đen như mực, không thấy rõ cái gì.

“Ôi, đến cái tuổi này, tai ta gần như điếc cả rồi thì làm sao hy vọng nghe được gì” Chung Bà Bà đứng sau lưng nói: “Cô nương mau về đi thôi, đừng để cho cha mẹ lo lắng”

Quân Sinh gật đầu một cái, lại cầm bàn tay đầy vết chai sần của Chung bà bà một lần nữa, rồi đi thẳng về phía đường mòn. Đi qua sân nhà bên cạnh, nàng thấy Trương Duệ đang đấm lưng cho một người phụ nữ, hai người cười cười nói nói rất thân mật. Cảm thấy có người đang nhìn mình, Trương Duệ đột nhiên quay đầu, đối diện với ánh mắt của Quân Sinh, hắn lập tức đỏ mặt, giơ cánh tay lên không trung như muốn chào hỏi Quân Sinh, nhưng một lát sau lại ngượng ngùng buông xuống. Quân Sinh khẽ gật đầu với hắn một cái, nhưng bước chân không dừng lại, nàng phải nhân lúc trời chưa tối hẳn để chạy về thành Tân An, bây giờ nắng chiều đã sắp tắt rồi, nàng phải tranh thủ thời gian.

Khi những ánh chiều tà cuối cùng khuất sau đường chân trời, Quân Sinh bước vào cổng thành, nhìn cảnh đường phố thắp đèn sáng như ban ngày, nàng thở phào một cái. Chẳng biết tại sao suốt dọc đường nàng cứ thấy không yên tâm, mặc dù bên cạnh không thiếu người đi ngược xuôi, thế nhưng trong lòng vẫn sợ hãi, sau lưng ngứa ran, sau khi từ nhà Chung Bà Bà về, nàng liên tục nghe được một âm thành kỳ quái, giống như tiếng bước chân nhưng lại không giống, đi theo phía sau lưng nàng không quá gần cũng không quá xa.

Quân Sinh quay đầu lại rất nhiều lần nhưng mỗi lần nhìn lại đều bị người phía sau che khuất tầm mắt, chỉ có một lần lúc nàng chuẩn bị quay lại nhìn xuống mặt đất thì phát hiện ra có bốn cái chân móng rất to dính đầy bùn đất cuống cuồng đi xen giữa chân của đám người đi đường. Khi nàng quay đầu nhìn thì chúng lập tức bất động, dường như cố ý giữ khoảng cách với nàng. Nhưng khi nàng muốn nhìn rõ hơn một chút thì không thấy mấy cái móng kia nữa, chúng lúc ẩn lúc hiện trong trời chiều, hòa mình với bóng tối, hay có thể nói chúng thuộc về bóng tối và chỉ tình cờ đến thế giới không thuộc về mình, đến thế giới ánh sáng của nhân gian.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)