Yến Nương đi lên công đường, thản nhiên nở nụ cười, đi lên hành lễ với Trình Mục Du: “Đại nhân, vừa nãy nghe hàng xóm nói Hữu Nhĩ nhà ta bị người của quan phủ bắt đi với tội danh là làm nhục một cô nương. Nhưng mà, rõ ràng hôm qua hắn chỉ ở tiệm thêu không đi đâu, không lẽ hắn có thuật phân thân, có thể chia ra một người ở chỗ ta, một người ở chỗ của vị cô nương đó sao?”Tưởng Tích Tích cười giễu cợt: “Hữu Nhĩ là người bình thường, cho dù có thuật phân thân cũng không phải là không có khả năng”
Trình Mục Du trừng mắt liếc nàng ta một cái, Tưởng Tích Tích nhún vai, đứng bên cạnh không nói nữa, hắn lại nhìn về phía Yến Nương, trên mặt lộ vẻ khó xử: “Yến cô nương, Hữu Nhĩ là người của cô, cho nên bằng chứng của cô không có tác dụng gì đâu”
Yến Nương dang tay ra: “Nhưng tiệm thêu trước giờ chỉ có ta và hắn, làm sao có người thứ ba đến làm chứng cho Hữu Nhĩ được?”
“Nếu không có thì ta đành phải giữ hắn lại ba ngày, cô yên tâm, phủ Tân An không ngược đãi tù nhân, ăn ngủ đều đầy đủ mọi thứ, tuyệt đối sẽ không bạc đãi hắn”
Yến Nương ngước mắt, tuy nàng đang cười nhưng lời nói lại không nhún nhường: “Trình đại nhân, mặc dù phủ Tân An đầy đủ tiện nghi nhưng không phải nhà của Hữu Nhĩ, tiểu tử này chỉ có thể đi theo ta chứ không thể đi bất cứ nơi nào khác”
Tưởng Tích Tích hừ lạnh một tiếng, lập tức đi đến trước mặt nàng: “Cô nương muốn gây ảnh hưởng đến việc xử án của phủ Tân An sao? Hữu Nhĩ ở lại hay đi cũng không đến lượt cô nương quyết định”
Yến Nương nhìn vào mắt Tưởng Tích Tích, nhẹ nhàng đi đến bên cạnh và vỗ vai nàng ta: “Đương nhiên ta không thể quyết định được này, nhưng nàng ấy có thể” Nàng chỉ vào Quân Sinh đang quỳ trên mặt đất: “Vị cô nương này, ngươi thử nhìn xem, nam nhân hôm qua ngươi gặp, thật sự là người làm của ta sao?”
Quân Sinh đứng lên, cùng Yến Nhi đi đến trước mặt Hữu Nhĩ, nhìn tên người làm còn chưa trưởng thành của tiệm thêu đang quỳ trên mặt đất.
Hữu Nhĩ có Yến Nương làm chỗ dựa, lá gan hình như lớn lên không ít, hắn ta đứng thẳng người, để mặc cho hai nữ nhân nhìn mình qua lại, chẳng qua, trên khuôn mặt nhỏ nhắn nhọn hoắt kia, lại bất giác xuất hiện con mắt thứ ba giữa hai hàng lông mày, lóe lên ánh sáng màu đỏ kỳ dị.
Ngoại trừ Yến Nương, chỉ có Quân Sinh và Yến Nhi thấy được con mắt thứ ba của Hữu Nhĩ. Đó là điều hiển nhiên, bởi hắn ta muốn cho ai thấy, thì người đó mới có thể thấy, cho nên ngay từ đầu, suýt nữa hai nữ nhân đã nói ra hai chữ “Yêu quái”, nhưng còn chưa thốt ra thì các nàng đột nhiên cảm thấy một luồng máu nóng xộc lên đầu, sau đó không nhớ rõ cái gì nữa mà chỉ biết mình đang quỳ gối ở trên công đường, những lời còn lại cũng được một người nói ra giúp mình.
Quân Sinh nói: “Trình đại nhân, nhìn kỹ lại thì dân nữ mới phát hiện người này không giống người hôm qua, ngoại trừ quần áo và mũ tương tự nhau thì vóc người và bóng lưng không hề giống, dân nữ đã làm chậm trễ chính sự của đại nhân, xin đại nhân thứ lỗi”
Yến Nhi nói: “Quân Sinh tỷ tỷ nói đúng, là chúng ta đã hiểu lầm vị này, gây thêm phiền toái cho Trình đại nhân, thật là áy náy”
Tuy Trình Mục Du rất kinh ngạc, nhưng vẫn không nói thêm gì. Quan trọng nhất là, ngay từ đầu hắn đã không nghĩ Hữu Nhĩ làm chuyện này, tuy rằng lai lịch của tiểu tử này và Yến Nương không rõ ràng, nhưng trông hắn ta không giống loại người sẽ bắt cóc nữ tử, vì vậy hắn bèn trách cứ Quân Sinh và Yến Nhi vài câu rồi để Yến Nương đưa Hữu Nhĩ về.
Sau khi đưa cha con Lưu Xuân về nhà, Quân Sinh và Yến Nhi mới rời khỏi nhà họ Lưu, tay trong tay chậm rãi đi trên đường.
Suốt cả đường đi, Quân Sinh vẫn luôn im lặng, Yến Nhi thì cứ thở dài rồi lại thở dài, hai người lại nhớ đến tình tỷ muội thân mật khăng khít ngày xưa với Thúy Vũ, một cảm xúc dâng trào trong lòng khiến bản thân không kìm được.
“Yến Nhi” Cuối cùng Quân Sinh cũng lên tiếng: “Vừa rồi lúc ở trên công đường muội có cảm thấy có gì đó khác thường không? Vẻ bề ngoài của tên người làm kia khác lúc đầu tỷ nhìn thấy, hơn nữa lúc tỷ làm sáng tỏ mọi chuyện với Trình đại nhân, đầu óc trở nên mơ hồ, không tỉnh táo, giống như có người đang giữ đầu lưỡi tỷ để nói thay tỷ vậy”
Yến Nhi trợn mắt: “Tỷ nói như vậy muội mới nhớ. Lúc đó, toàn thân muội choáng váng, còn chưa biết chuyện gì đang xảy ra thì đã quỳ gối nói thay tên người làm kia rồi”
Quân Sinh cau mày: “Chuyện này càng lúc càng kỳ lạ, Yến Nhi, muội về nhà trước đi, tỷ còn muốn đi đến một nơi nữa” Nói xong, nàng ấy quay người và chạy thẳng về một hướng.
“Quân Sinh tỷ tỷ, tỷ định đi đâu vậy?” Yến Nhi gọi nàng lại, nhưng Quân Sinh đã vội vàng quẹo trái quẹo phải lẫn trong đám người ầm ĩ rồi biến mất.
Hữu Nhĩ ngồi xổm trên mái hiên, cầm ná nhắm vào Tinh Vệ đang đậu trên cành, hắn ta nheo hai mắt lại, dùng mắt thần giữa hai lông mày nhắm vào mục tiêu.
Một tiếng “bộp” vang lên, hạt đào chuẩn xác trúng giữa cơ thể Tinh Vệ, Tinh Vệ giương cánh bay lên, lông chim màu xanh biển rụng rải rác trên mặt đất.
Hữu Nhĩ ôm bụng nằm trên mặt đất, cười đến mức suýt chút nữa hiện nguyên hình, Tinh Vệ há có thể buông tha cho hắn ta, cánh của nó gập lại ở phía sau và lao xuống như một phi tiêu, cái mỏ nhọn hoắt suýt chút nữa mổ xuống nhúm lông màu trắng trên đỉnh đầu Hữu Nhĩ.
Hai con linh thú đánh nhau trên mặt đất khiến bụi đất cuộn lên.
Yến Nương liếc xéo hai người một cái, tiện tay ném một cây chổi lông gà qua: “Vừa nãy ngươi còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, gì mà công việc ở tiệm thêu nhiều, sao bây giờ lại chơi bời lêu lổng vậy hả?”
Tinh Vệ giật mình, lại bay lên cành cây, bộ lông trên đầu Hữu Nhị rối tung lên, chầm chậm đi đến trước mặt Yến Nương: “Nói đi, định giao việc gì?”
Yên Nương nghiêng người nằm trên xích đu, ngắm nghía ngón tay mảnh khảnh của mình: “Ngươi đi một chuyến đến rừng phong dưới chân núi Lăng Vân đi”
“Đương nhiên là ta rất thích đi vào rừng chơi, nhưng mà đi vào đó làm gì, lỡ như tình cờ gặp người khác thì dù ta có thêm mấy cái miệng cũng không giải thích được đâu” Hữu Nhĩ lẩm bẩm ngồi xổm xuống.
Yến Nương đá hắn ta: “Nếu ngươi không muốn bị người khác nhìn thấy thì ai mà thấy được ngươi. Ta biết ngươi ấm ức, trong lòng không vui, cho nên mới lấy Tinh Vệ mua vui cho ngươi, hơn nữa, đây là cơ hội tẩy sạch oan ức của ngươi, ngươi tự đi một chuyến, xem thử rốt cuộc thứ gì đang ẩn náu ở đó”
Hữu Nhĩ vẫn không chịu đi, Yến Nương liếc mắt nhìn ngoài cửa, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên, nảy ra một ý tưởng, nàng bèn nháy mắt với Hữu Nhĩ và nhỏ giọng nói: “Quân Sinh cô nương đó vẫn chưa hết nghi ngờ ngươi đâu, bây giờ nàng ấy đang lén lút canh ngoài cửa kìa. Dù sao ngươi cũng đang chán mà, hay là ra đùa giỡn với nàng ấy, kéo nàng ấy chạy mấy vòng, để nàng mất hết sức, không còn sức để mà chống đỡ được, coi như giải hận cho ngươi”