Tân An Quỷ Sự

Chương 133: Nghi phạm

Chương Trước Chương Tiếp

Trình Mục Du cẩn thận lắng nghe những người ở dưới công đường trình bày lại rồi mới xoay người lại, chắp tay ra sau lưng, nhẹ giọng hỏi: “Con gái mất tích nửa đêm nhưng các ngươi lại không nghe thấy một tiếng động nào?”Phụ thân của Thúy Vũ là Lưu Xuân đang dè dặt đưa một cái khăn tay cho Sử Phi, Sử Phi đưa khăn tay lại cho Trình Mục Du: “Đại nhân, đây là một đóa hoa nát”

Trình Mục Du đặt khăn tay vào lòng bàn tay, cúi đầu cẩn thận nhìn đóa hoa mẫu đơn và dùng ngón tay xoa: “Trên này là…. máu?”

Lưu Xuân khàn giọng nói: “Đúng vậy đại nhân, sáng nay ta thấy cửa phòng của Thúy Vũ mở nhưng không thấy con bé đâu, ngoài phòng có một đóa hoa, tuy trời mưa suốt đêm, nhưng vẫn có thể nhìn thấy một ít vết máu trên đó, còn nữa, trong phòng cũng có máu, kéo dài từ giường ra ngoài cửa…”

Ông ấy không nói gì nữa, phủ phục trên mặt đất khóc lên, ca ca của Thúy Vũ, Lưu Minh đỡ phụ thân dậy và nói: “Trình đại nhân, thanh thiên đại lão gia, chắc chắn là muội muội ta đã bị kẻ gian bắt đi, bây giờ không rõ sống chết, bây giờ mẫu thân cũng bệnh không thể rời giường được, xin đại nhân hãy làm chủ cho tiểu nhân” Dứt lời, hắn ta bèn đập đầu xuống sàn.

Trình Mục Du liếc nhìn Sử Phi, Sử Phi hiểu ý gật đầu, tiến lên vài bước đỡ Lưu Minh đứng lên rồi lại đi lấy ghế, để Lưu Xuân đã cực kỳ yếu ớt ngồi xuống.

Trình Mục Du lại nhìn về phía hai nữ tử đang quỳ ở bên cạnh vẫn chưa ngừng khóc kể từ lúc bước vào, tới bây giờ vẫn còn che miệng khóc nức nở không ngừng.

“Hai người là ai, nghe Lưu Xuân nói ông ấy chỉ có một nam một nữ, các ngươi cũng biết công đường không phải chợ búa, không phải nơi có thể tùy tiện ra vào”

Quân Sinh ngừng khóc, vội vàng cúi thấp người xuống: “Đại nhân, dân nữ biết, nhưng vẫn có một chuyện cần phải báo cho đại nhân biết, chuyện này có liên quan đến sự mất tích của Thúy Vũ muội muội”

Trình Mục Du khẽ nhìn nàng: “Nói”.

Quân Sinh ngẩng đầu lên: “Hôm qua ta với Thúy Vũ, Yến Nhi và các tỷ muội khác đi lên núi ngắm cảnh. Lúc quay về, Thúy Vũ cãi nhau với chúng ta nên đã đi vào rừng một mình. Sau đó, chúng ta đang đứng ở ngoài rừng thì nghe thấy tiếng muội ấy kêu cứu, bèn vội vàng chạy vào và nhìn thấy một nam nhân trong rừng phong, người nọ thấy chúng ta đến thì chạy đi, cho nên dân nữ chỉ thấy được bóng lưng của hắn, không thấy rõ mặt mũi. Theo như Thúy Vũ nói, người nọ rất khó đối phó, cứ làm phiền muội ấy mãi, còn…. vô lễ với muội ấy”

“Hôm qua có rất nhiều người đi ngắm cảnh, tuy Thúy Vũ cô nương đi vào rừng, nhưng bất cứ lúc nào cũng có thể gọi người đến, nam nhân kia gan to đến mức nào mà dám làm nhục phụ nữ giữa ban ngày?” Trình Mục Du nhíu mày suy nghĩ.

“Dân nữ cũng nghĩ vậy, hơn nữa, Thúy Vũ còn nói, nam nhân đó không giống những người khác mà rất kỳ lạ, dường như cố chấp đến cực điểm, căn bản không thèm quan tâm tới những lời từ chối của muội ấy”

“Sau đó thì sao? Lúc các ngươi quay về thì phát hiện có người theo dõi à?”

Quân Sinh kiên định lắc đầu: “Không, sau chuyện đó, tất nhiên là chúng ta vô cùng cẩn thận, dọc đường đi liên tục quay đầu lại nhìn xung quanh, sợ người nọ đi theo, nhưng đến tận khi về tới nhà họ Lưu vẫn không thấy tên khốn đó”

“Các người gặp nam nhân kia ở chỗ nào?”

“Trong rừng phong ở phía Nam dưới chân núi Lăng Vân”

Lưu Xuân được mọi người đỡ bước ra phủ Tân An, Quân Sinh nhìn thấy bả vai ông ấy gục xuống, buồn bã ỉu xìu, cổ co lại như đã già đi mười tuổi thì không kìm được bèn nhẹ giọng an ủi: “Trình đại nhân đã phái người đến rừng phong rồi, chắc chắn sẽ có kết quả sớm thôi, đại nhân một lòng vì dân, Lưu thúc cứ yên tâm giao chuyện này cho ngài ấy. Hơn nữa, từ nhỏ Thúy Vũ muội muội đã là người có phúc, chắc chắn sẽ không sao đâu ạ”

Lưu Xuân gật gật đầu: “Đúng, con bé không sao, con bé rất ngoan, sẽ không để ta phải lo lắng”

Quân Sinh vừa định an ủi ông ấy thêm vài câu thì bỗng nhiên nhìn thấy một nam nhân đi ngang qua cửa phủ Tân An. Người đó mặc y phục vải xám, trên đầu còn đội một chiếc mũ nồi, vóc dáng không cao, gầy nhỏ, vừa đi vừa nhảy chân sáo.

“Chờ đã” Quân Sinh còn chưa nói xong, cơ thể đã bất giác đuổi theo và chặn phía trước người kia, nàng ấy nhìn chằm chằm vào khuôn mặt có chút trẻ con trước mặt: “Là ngươi, người ở trong rừng ngày hôm qua là ngươi, đúng không?”

Thiếu niên đó giật mình nhảy dựng lên, còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị nhiều người vây quanh, trong đó có một người lớn tuổi, đôi mắt sưng lên, siết chặt cổ tay hắn ta: “Thì ra là ngươi, ngươi đưa con gái ta đi đâu rồi, trả con gái cho ta”

“Ta ta ta… Các ngươi là ai? Con gái cái gì? Rừng gì cơ?” Hắn ta cuống cuồng giậm chân, muốn đẩy cánh tay trên người mình xuống nhưng không được, còn bị những người khác đè lên, giữ chặt hắn ở tại chỗ.

“Lưu thúc, thúc đứng đây chờ một chút, ta vào phủ Tân An gọi người, người của quan phủ đến rồi thì xem hắn trốn như nào” Quân Sinh nói xong, bèn đi vào phủ Tân An, chẳng bao lâu sau, Trình Mục Du đã dẫn Sử Phi ra ngoài, Tưởng Tích Tích cũng theo phía sau họ, đi về phía nhóm người phía trước.

“Đại nhân, người hôm qua dân nữ nhìn thấy chính là nam nhân này” Quân Sinh chỉ về phía trước: “Mặc dù hôm qua ta không thấy rõ mặt hắn, nhưng vóc dáng và quần áo rất giống, mong đại nhân đưa hắn về cẩn thận tra khảo”

Trình Mục Du bước tới, nhìn thấy Lưu Xuân đang đứng giữa bọn họ, quần áo của nam nhân kia bị lôi kéo thì buột miệng thốt ra hai chữ: “Hữu Nhĩ?”

Hữu Nhĩ quỳ gối trên công đường phủ Tân An, đáng thương nghe Quân Sinh lên án mình, hắn ta vò đầu bứt tai, mặt mũi đỏ bừng, nhưng dù bị hỏi cái gì, hắn ta vẫn chỉ trả lời ba chữ: “Ta…. Ta không làm”

Trình Mục Du thấy không hỏi được gì, đành phải chuyển hướng sang Quân Sinh và Yến Nhi: “Hai người có thấy rõ ràng diện mạo của hắn không?”

Quân Sinh cúi đầu: “Không thấy được chính diện, nhưng bóng lưng của hắn giống nam nhân kia y như đúc”

“Chỉ dựa vào bóng lưng thì quan phủ không thể bắt người được”

Quân Sinh hành lễ: “Dân nữ biết, nhưng nếu thả hắn ra rồi hắn chạy mất thì biết đi đâu tìm hắn giữa trời cao biển rộng này?”

Trình Mục Du trầm tư suy nghĩ, lại nhìn về phía Hữu Nhĩ, giọng nói chậm lại: “Hữu Nhĩ, ta tạm thời nhốt ngươi ba ngày, sau ba ngày, nếu không có manh mối gì liên quan đến ngươi thì ta sẽ thả ngươi, ngươi có đồng ý không?”

Hữu Nhĩ ngồi phịch xuống đất và ra sức khoát tay: “Không muốn không muốn, tiệm thêu nhiều việc, nếu ta bị giam thì sẽ không có ai làm việc, tiểu thư chắc chắn sẽ trách tội ta”

Mọi người ở công đường đều bị “lý do” của hắn ta làm cho dở khóc dở cười, Trình Mục Du vừa định nói gì đó thì một nha dịch chạy vào từ bên ngoài: “Đại nhân, Yến cô nương đến, nàng nói mình có bằng chứng cho thấy Hữu Nhĩ không có tội”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)