Tân An Quỷ Sự

Chương 132: Mẫu đơn

Chương Trước Chương Tiếp

Thúy Vũ ngoan ngoãn gật đầu: “Quân Sinh tỷ tỷ, Yến Nhi tỷ tỷ, ngày mai hai tỷ vẫn đến nữa chứ, muội muốn cắt mấy giấy dán cửa nhưng cắt mãi mà vẫn không được, hai tỷ khéo tay, có thể dạy cho muội không? Đúng rồi, nhất là cái hình thất tinh đối nguyệt kia, muội cắt thế nào cũng bị thiếu hai ngôi sao, đúng là ngốc quá đi”Yến Nhi phì cười, xoa tóc của nàng: “Trẻ con đúng là trẻ con, nước mắt còn chưa kịp khô mà suy nghĩ đã bay đến nơi khác rồi. Được rồi, ngày mai tỷ sẽ mang tất cả kiểu dáng đến rồi dạy muội cắt hết luôn, được không? Đúng rồi, tỷ còn có một đôi chim én đấy, không biết tiểu Thúy Vũ có thích không nhỉ?”

Thấy Quân Sinh trừng mắt liếc mình, Thúy Vũ bĩu môi, Yến Nhi lè lưỡi rồi không nói tiếp nữa, nàng ta khoác tay lên vai Quân Sinh: “Tỷ tỷ, chúng ta cũng về thôi, để nha đầu này nghỉ ngơi sớm một chút, muội ấy bị hoảng sợ nên ngủ nhiều một chút mới tốt, sáng mai muội tìm tỷ rồi chúng ta cùng nhau tới đây”

Quân Sinh gật đầu với nàng ta, hai người lại dặn dò Thúy Vũ một lúc rồi mới bịn rịn rời đi.

Nghe thấy tiếng bước chân xa dần, Thúy Vũ mới trở mình dậy khỏi giường, đi đến bên cạnh bàn, nhẹ nhàng cầm đóa mẫu đơn hồng nhạt như mây ngũ sắc được đặt trên mặt bàn lên. Hôm nay khi gặp Trương công tử, nàng mang theo đóa mẫu đơn này, nếu hắn không nhớ rõ mình thì chắc sẽ nhớ đóa hoa này nhỉ. Nàng cài mẫu đơn lên tóc rồi nhìn trái nhìn phải trong gương: “Trương công tử, nếu hôm nay huynh ở đó, chắc chắn sẽ không để tên điên kia ức hiếp ta như vậy”

Trong lòng các cô gái trẻ, người mà mình ngưỡng mộ luôn là người không gì không làm được, nên nàng vừa nghĩ như vậy, hình tượng Trương công tử lập tức cao lớn hơn rất nhiều, không khác nào thần thánh đứng trên mây.

Thúy Vũ nhìn gương mặt ửng đỏ của mình trong gương, trong đầu đã tưởng tượng ra cảnh nàng và thiếu niên họ Trương gặp lại nhau, nỗi bất an và sợ hãi trong lòng cũng vơi hơn một nửa. Một lúc lâu sau, cuối cùng nàng cũng thẹn thùng mà nhìn lại gương mặt sắc xuân của cô nương trong gương, lật gương lại rồi quay về nằm lên giường, mang theo lòng đầy kỳ vọng mà nặng nề ngủ thiếp đi.

Nửa đêm thì trời bắt đầu mưa, mưa không lớn nhưng lại tí tách không dứt, quấy nhiễu giấc mộng đẹp của Thúy Vũ. Lúc mở mắt ra, khóe miệng nàng vẫn còn đang nhẹ nhàng nở một nụ cười. Trong giấc mộng vừa nãy, Trương công tử cúi người nhặt hoa trên mặt đất đưa cho nàng và nói: Cô nương, tuy hoa này đẹp nhưng lại không đẹp bằng cô, sau đó hắn cười khà khà rồi nhẹ nhàng cài hoa vào tóc nàng.

Chờ một chút, sắc mặt Thúy Vũ chợt trở nên vàng vọt, hắn… Cười ư? Sao tiếng cười đó lại quen thế nhỉ, lọt vào lỗ tai khiến trái tim của nàng như bị kim đâm mạnh vào vậy.

Thúy Vũ ngồi bật dậy, không đúng, tiếng cười đó không đúng, nó vừa hèn hạ vừa bén nhọn, còn mang theo cả tiếng nuốt nước miếng, sao nó có thể là tiếng cười của Trương công tử đường hoàng chính trực được, rõ ràng nó là của… Nghĩ tới đây, cổ họng Thúy Vũ như bị nghẹn lại, lên không được mà xuống cũng không xong, qua một lúc lâu, nàng mới hồi phục lại tinh thần, ôm trái tim đang đập “thình thịch” trong ngực và thở dốc.

“Không sao, không sao đâu, qua mấy ngày nữa là ngươi sẽ quên kẻ đó thôi, hắn đã đi rồi, không quay lại nữa đâu. Quân Sinh tỷ tỷ đã nói rằng hắn sẽ không tìm tới rồi mà” Thúy Vũ ôm tay, tự động viên bản thân, thế nhưng, dường như là cố ý muốn đối nghịch với nàng, đột nhiên bên ngoài phòng truyền đến vài tiếng “lộc cộc”, đây không phải tiếng mưa cũng không phải tiếng bước chân của người, mà có hơi giống…

“Ai thế?” Thúy Vũ hô lên, một chữ này vọng lại khiến nỗi sợ hãi trong lòng nàng hoàn toàn lộ ra.

Tiếng vọng dần biến mất, thay vào đó là tiếng mưa nhỏ giọt, dường như tiếng mưa đang chiếm ưu thế, nuốt chửng hết tiếng động quái dị vừa rồi. Nhưng Thúy Vũ vẫn không thể bình tĩnh lại được, nàng ôm đầu gối và nhìn ra cửa sổ, tiếng hít thở dần chậm lại, sợ quấy nhiễu đến thứ không biết là thật hay do chính nàng tự tưởng tượng ra bên ngoài.

Một lúc lâu sau, bên ngoài vẫn duy trì trạng thái vốn có, ánh mắt quét tới đâu thì vẫn chỉ thấy một màu đen nhánh, không nhìn rõ được gì.

Thần kinh của Thúy Vũ dần thả lỏng, nàng chống khuỷu tay lên mặt giường, chuẩn bị nằm xuống một lần nữa thì chợt nhìn thấy mấy cánh hoa rơi lả tả trên gối trúc, lúc này nàng mới nhớ ra mình chưa gỡ hoa xuống mà đã ngủ thiếp đi, bèn vội vàng lấy hoa mẫu đơn xuống, đau lòng vuốt ve thân hoa bị đè bẹp một nửa của nó: “May quá, vẫn còn ổn, may là ngươi vẫn chưa rụng hết, nếu không thì ta biết đi đâu mà hối hận đây”

“Chim hoàng oanh nhỏ, cô ảo não như vậy là vì sợ không gặp được ta sao?”

“Két”

Cửa sổ khẽ động vài cái, một bóng người thấp bé đội mũ nồi in trên cửa sổ.

“Hì hì, cô đừng lo lắng, không phải ta đã đến rồi đây à? Đừng sợ, ta sẽ đưa cô đến một nơi rất tuyệt vời, đến đó rồi cô sẽ không bao giờ phải rời xa ta nữa”

Tiếng cười trong mộng cuối cùng cũng biến thành hiện thực, nhưng Thúy Vũ lại như đang ở trong mộng cảnh, ngơ ngác ngồi trên giường không nhúc nhích, quên hét, cũng quên chạy trốn, lời của Quân Sinh vẫn đang quanh quẩn trong đầu nàng, nhưng nàng lại không thể hóa mệnh lệnh thành hành động. Đến khi bóng dáng đó đi tới trước giường, nàng nhìn thấy bóng của gã bị đèn dầu chiếu rọi trên mặt tường, cao lớn, bị chẻ ra, hung hãn… Cơ thể của nàng bật mạnh, gần như là nhảy dựng lên.

Nhưng nàng còn chưa kịp làm gì thì mọi chuyện đã kết thúc, thậm chí Thúy Vũ còn không kịp hét lên một tiếng thì đã bị một thứ cao gầy vừa cứng vừa nhọn nhấc lên, xuyên qua cửa phòng, lướt qua đầu tường rồi biến mất trong màn mưa.

Trong sân, cánh hoa mẫu đơn rơi rải rác đầy đất, bị nhuốm vài giọt máu tươi tạo nên một vẻ đẹp rung động lòng người.

“Mau ăn xong rồi còn trở về, lần này ngươi nán lại khá lâu rồi đấy, nếu bị phát hiện thì ta cũng không có lợi gì”

Chẹp chẹp…

“Cô nương mười lăm mười sáu tuổi mềm mại mọng nước, ta không thể so sánh được, ngươi nhìn cái cổ với khuôn mặt kia đi, không có một nếp nhăn nào luôn, ôi ôi, còn cả đôi môi đỏ thẫm kia nữa, ta nhìn mà chỉ muốn cắn một miếng”

Chẹp chẹp…

“Ôi, nàng còn đeo vài món trang sức, ngươi không cần thì cho ta đi, ta thấy nó đáng giá mấy đồng lận đó, có vẻ đứa trẻ này rất được cha mẹ chiều chuộng, còn nhỏ mà đã có không ít thứ tốt. Ôi, ngươi nói xem, nếu bọn họ biết được kết cục của con gái thì có ngất xỉu không nhỉ, hoặc là sẽ đi theo nàng luôn, hừ, ta rất muốn nhìn dáng vẻ của hai ông bà già đó một chút, thú vị, rất thú vị”

Chẹp chẹp…

“Vẫn chưa ăn xong à, cơ thể này của ta không chịu nổi khí lạnh ẩm ướt, lần nào về cũng phải nằm trên giường suốt một ngày, ngươi mau lên đi, cái chân này của ta sắp không chịu nổi nữa rồi, nơi này không có mưa, nhưng còn ẩm ướt hơn cả trời mưa nữa, tóc của ta có mùi rồi nè”

Lộc cộc, lộc cộc…

Lộc cộc, lộc cộc…

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)