Thúy Vũ nhìn chằm chằm vào bóng người đó một lúc, trong lòng hơi sợ hãi. Tuy nàng đã láng máng nghe thấy tiếng người ở phía trước, nhưng dù sao ở đây cũng chỉ có hai người là nàng với gã, hơn nữa ánh mặt trời cũng đang lặn dần, nếu kẻ đó thật sự muốn làm gì, e rằng nàng sẽ không dễ thoát thânThúy Vũ hắng giọng, quyết định không để ý tới lời bắt chuyện của kẻ đó mà khẽ chuyển hướng, vòng qua gã rồi tiếp tục đi thẳng về phía trước.
“Cô nương, cơ thể của cô thơm thật đấy, có phải cô bôi cái gì lên người không?”
Giọng nói the thé chợt vang lên bên cạnh, dưới ánh lửa, cơ thể của kẻ đó dán chặt vào nàng, thậm chí Thúy Vũ còn cảm nhận được độ ấm trên người gã xuyên qua ống tay áo mỏng manh.
Cơ thể gã nóng rực như đang chứa đựng ham muốn nào đó, một thứ ham muốn cao ngất thuộc về đàn ông, dù nàng chưa từng trải qua nhưng có thể tưởng tượng ra được.
Thúy Vũ bất giác lui người về sau, tránh xa cánh tay không tính là rắn chắc kia: “Công tử, ngươi thất lễ quá đấy” Nàng giấu nỗi sợ hãi trong lòng và ép bản thân ngẩng cao đầu, tỏ vẻ cứng rắn.
Nhưng khi nhìn lên khuôn mặt của gã, nàng sợ tới mức run rẩy, hoàn toàn phơi bày vẻ yếu đuối của bản thân.
Khuôn mặt dưới mũ rất gầy, cằm nhọn đến nỗi có thể đâm chết người, đặc biệt là khuôn mặt cứng đờ hệt như đeo một chiếc mặt nạ trống rỗng được sơn màu trắng. Hai đôi mắt rất đen, sâu không thấy đáy, tròng mắt dường như không chuyển động mà hơi rũ xuống phía trước, nhìn thẳng vào Thúy Vũ trong ngực. Môi gã mỏng như hai miếng da dán vào nhau, hơi hé ra để lộ đầu lưỡi tròn trịa trong khoang miệng.
Suy nghĩ đầu tiên của Thúy Vũ đó là mình đã gặp phải kẻ ngốc, bởi vì người bình thường không ai thiếu sức sống như gã cả.
Tranh luận với kẻ ngốc sẽ chẳng được gì, vì thế Thúy Vũ cố nén nỗi bất an trong lòng, cúi đầu nghiêng người đi vòng qua gã.
Nàng bước lên vùng đất hơi lầy lội và chợt trượt ngã, một tiếng “rắc” truyền tới từ chỗ mắt cá chân, cơ thể cũng lắc lư theo, nàng không kịp để ý đến cơn đau buốt ở mắt cá, đã khập khiễng vội vàng đi về phía trước. Nhìn từ phía sau, dáng đi của nàng có hơi buồn cười, giống một bà cụ chống gậy nhưng vẫn bước đi như bay. Người đàn ông thấy thế bèn cười khà khà rồi đuổi theo sát Thúy Vũ. Lúc này gã còn bạo dạn hơn, nắm lấy lòng bàn tay trắng nõn đã thấm đầy mồ hôi lạnh của Thúy Vũ rồi đặt lên môi.
Thúy Vũ bị hành vi táo bạo của gã làm cho sững sờ, nhất thời vẫn chưa thể định thần lại, đứng yên tại chỗ nhìn chằm chằm gã, mãi đến khi thấy gã vươn đầu lưỡi, nhẹ nhàng liếm đầu ngón tay nõn nà của mình thì nàng mới chợt hoàn hồn lại, lập tức rút tay ra rồi giáng xuống một bạt tai: “Heo thối, khốn nạn” Nàng chỉ vào người đàn ông kia và mắng, nhưng sau đó lại rơi lệ vì không thể kìm được nỗi tủi thân trong lòng. Năm nay nàng vừa cập kê, từ bé tới lớn luôn được cha mẹ nuông chiều, chưa từng phải chịu nhục nhã như vậy, nên nhất thời không nén nổi bi thương, nước mắt ngày càng tuôn ra, cuối cùng thì khóc lớn.
Tiếng khóc của nàng khiến người bên ngoài rừng hoảng hốt, có mấy người lớn tiếng hỏi có chuyện gì rồi chạy về phía này, nhưng người đàn ông kia không chỉ không lùi mà còn tiến tới như cao da chó không thể dứt ra được, gã rề rà đến bên cạnh Thúy Vũ, đứng sát vào nàng: “Cô nương khóc mà cũng đẹp như vậy, khiến ta rất đau lòng, hay là cô đi theo ta đi, ta sẽ không làm cô khóc đâu”
Thúy Vũ chưa từng thấy người đàn ông nào cố chấp như vậy, nước mắt của nàng lưng tròng, mông lung nhìn gương mặt vặn vẹo của gã, trong lòng lạnh lẽo, hắn không hiểu tiếng người à? Sao đã bị từ chối, bị đánh rồi mà vẫn cố chấp cho rằng mình sẽ cảm mến hắn, trở thành người tình của hắn vậy? Chẳng mấy chốc, sự lạnh lẽo trong lòng dần hóa thành nỗi sợ hãi, trong sợ hãi còn có chút ghê tởm, nàng muốn nhổ một ngụm nước bọt lên mặt người đàn ông đó, nhưng lại sợ chọc giận gã khiến hành vi của gã càng thêm trắng trợn.
“Thúy Vũ, Thúy Vũ, muội đấy à? Muội có trong rừng không?”
Giọng của Quân Sinh truyền đến từ đằng xa, cuối cùng cứu viện của nàng cũng tới, Thúy Vũ bèn nghẹn ngào nói: “Quân Sinh tỷ tỷ, muội ở đây, mau tới cứu muội…”
Nghe thấy tiếng bước chân dần tiến tới gần, cuối cùng ánh mắt của người đàn ông cũng rời khỏi người Thúy Vũ, gã ủ rũ nhìn ra ngoài cánh rừng rồi kề sát mặt vào tai Thúy Vũ: “Chim hoàng oanh nhỏ, sau này chúng ta sẽ còn gặp lại”
Nói xong, gã lập tức xoay người rời đi, chỉ để lại một bóng lưng cho mấy người đang vội vàng chạy tới.
Vành tai Thúy Vũ bị hắn ta thổi hơi nóng làm sởn hết gai ốc, nàng phải nắm chặt nắm tay, cắn chặt môi dưới mới miễn cưỡng giữ được tư thế đứng mà không bị ngã xuống. Nhưng khi mấy người Quân Sinh chạy tới ôm nàng vào lòng, cuối cùng nàng vẫn không nhịn được bèn bật khóc: “Quân Sinh tỷ tỷ, muội bị người ta ức hiếp”
Quân Sinh và Yến Nhi một trái một phải nắm lấy cánh tay Thúy Vũ đi trên đường, vừa đi vừa quay đầu lại: “Là người đàn ông cao gầy, đội mũ vừa nãy sao?”
Thúy Vũ lấy khăn tay xì mũi một hơi thật dài: “Hắn sờ tay muội, còn liếm…”
Quân Sinh lắp bắp kinh hãi, không phải nàng chưa từng thấy yêu râu xanh bao giờ, nhưng bọn họ thường chỉ táo bạo đùa giỡn vài câu, cùng lắm là đi theo đến cửa nhà để xem nhà của cô nương xinh đẹp ở đâu, còn giữa ban ngày ban mặt mà dám làm ra chuyện như vậy thì nàng mới gặp lần đầu.
Quân Sinh thấy Thúy Vũ sợ hãi thì vừa đau lòng vừa khó chịu, nàng ấy và mấy người Yến Nhi cùng nhau đưa Thúy Vũ về nhà, hơn nữa cũng không nói cho cha mẹ và ca ca nàng biết chuyện đã xảy ra hôm nay theo ý nàng, chỉ nói hôm nay khi nàng leo núi thì bị trẹo chân, bảo người nhà của nàng mời đại phu tới.
Sau khi thu xếp xong xuôi, Quân Sinh ngồi xuống trước giường Thúy Vũ rồi nắm chặt tay nàng: “Hứa với tỷ tỷ, sau này phải cẩn thận hơn, cố gắng đừng ra ngoài một mình, nếu như gặp lại người đàn ông đó thì muội đừng nói gì với hắn cả mà cứ chạy thật nhanh tới chỗ đông người”
Nghe thấy nàng ấy nói thế, viền mắt Thúy Vũ lại đỏ lên: “Tỷ tỷ, vẫn còn một chuyện muội chưa nói với tỷ, tên yêu râu xanh kia không chỉ rất quá đáng mà còn vô cùng cố chấp. Hôm nay muội vừa mắng vừa đánh hắn, nhưng dường như hắn ta không hiểu ý của muội, dù muội nói thế nào cũng cười khà khà, chỉ nghĩ đến nụ cười kia thôi là muội đã thấy rất sợ rồi. Muội cảm thấy hắn ta là một cơn ác mộng, vùng vẫy thế nào cũng không thoát ra nổi, càng muốn tỉnh thì lại càng không tỉnh được”
Nói xong, hai hàng nước mắt lại rơi xuống, Quân Sinh dùng khăn lụa lau nước mắt cho Thúy Vũ: “Đứa trẻ ngốc, tỷ muốn muội đề phòng hơn nên mới nói hơi nghiêm trọng một chút thôi, chứ muội thử nghĩ xem, hắn ta cũng không đi theo muội thì làm sao biết được muội ở đâu chứ? Hơn nữa, sở dĩ lúc ấy hắn ta trắng trợn như vậy là vì xung quanh không có người, hiện tại muội đang ở trong thành, ở trong nhà của mình, dù có cho thêm mười lá gan thì hắn cũng không dám làm như vậy với muội nữa đâu”