Tân An Quỷ Sự

Chương 130: Lạc đường

Chương Trước Chương Tiếp

Mùa hạ vừa qua, gió thu vẫn chưa nổi lên, cây cối ở ngoại thành đã chuyển vàng, chuyển đỏ, cùng hòa thành một thể với làn nước bên cạnh và ngọn núi phía xa. Trên bầu trời, những đám mây cuộn tròn lại như lông dê, ung dung nhàn nhã trôi như làm dòng thời gian chạy chậm lạiThúy Vũ và mấy cô gái đang quay về sau khi thưởng hoa cúc trên núi, họ vừa đi vừa cười nói trong rừng lá phong, tiếng cười giòn giã xuyên qua tầng tầng lớp lớp lá phong, vọng về phía chỗ tối không có ánh mặt trời trong rừng.

“Yến Nhi tỷ tỷ, hình như Trương công tử chúng ta vừa gặp trên núi thích tỷ đấy, hắn mượn cớ bị lạc đường để đến gần tỷ, tỷ đã đi được một quãng rồi mà muội thấy hắn vẫn đứng tại chỗ nhìn chằm chằm theo tỷ” Thúy Vũ dùng quạt giấy che miệng, ra vẻ như chuyện này không liên quan gì đến mình rồi hờ hững nói lời đã giấu trong lòng từ lâu ra.

Yến Nhi đầu tiên sửng sốt, sau đó lại đỏ mặt rồi nhéo tay Thúy Vũ một cái: “Muội thấy hắn nhìn ta chằm chằm à? Không ngờ muội để ý Trương công tử thật đấy nha. Nói thật đi, có phải muội va vào tình yêu, bây giờ không thoát ra được nữa không? Hay là, để tỷ nói chuyện này cho mẹ muội biết, để bà tìm một bà mối tác hợp cho hai người nhé? Nói không chừng lại có được một mối nhân duyên tốt đấy” Yến Nhi vốn giỏi ăn nói, nếu nàng ta bắt được cơ hội tốt thì ắt sẽ không buông tha đơn giản như vậy, nàng khẽ nói mấy câu, khiến Thúy Vũ mặt đỏ tới mang tai, không thể phản bác dù chỉ một chữ. Những tỷ muội khác thấy hai người như thế thì cũng xông tới, có người kéo cánh tay Thúy Vũ, có người lắc vai nàng ta rồi trêu ghẹo nàng, từng câu từng chữ đều liên quan đến Trương công tử.

“Sao vậy? Tỷ đoán đúng rồi à?” Yến Nhi nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Thúy Vũ đỏ lên liền hiểu rõ suy nghĩ của nàng ấy, bèn giật lấy cây quạt của nàng ấy rồi nhẹ giọng nói: “Muội muội, muội cũng không phải là con nít nữa, cũng đến lúc phải bàn chuyện cưới gả rồi, nếu muội thật sự thích vị công tử đó thì cứ nói với chúng ta, các tỷ tỷ sẽ giúp đỡ muội. Thứ gọi là nhân duyên này ấy à, nếu như muội không bắt kịp thì rất có thể sẽ bỏ lỡ, đến lúc đó thì muội đừng có khóc đấy”

Thấy nỗi lòng của mình bị người ta nói toạc ra, Thúy Vũ vừa giận vừa sợ giẫm mạnh chân rồi che mặt chạy đi, thậm chí còn không lấy lại quạt, mặc cho Yến Nhi và những người khác gọi với theo mà vẫn không hề dừng lại, chỉ chốc lát sau đã không thấy tăm hơi đâu nữa.

“Muội đấy, có một số việc, đã nhận ra rồi thì cứ để trong lòng thôi là được rồi, cần gì phải nói toẹt ra. Muội nhìn đi, một đôi trai gái vốn đang có khả năng tác thành, nay lại nhắc cũng không nhắc được nữa” Quân Sinh, cô nương lớn tuổi hơn trách mắng Yến Nhi vài câu.

“Muội… Chẳng phải muội làm thế cũng vì muốn tốt cho con bé sao. Tỷ xem, vừa rồi lúc ở trên núi, sau khi nhìn thấy Trương công tử, con bé liền đứng ngồi không yên, không tập trung ngắm hoa mà cứ tìm hắn trong đám đông xung quanh. Nàng do dự một hồi lâu như vậy, cuối cùng lại mượn muội để nói ra lời trong lòng, muội vốn định thăm dò nàng thôi, không ngờ… lại bị muội dọa chạy luôn rồi” Yến Nhi bất đắc dĩ nhún vai.

“Thúy Vũ vẫn còn nhỏ, tính tình hiền lành, đây là lần đầu tiên con bé biết yêu, đương nhiên tình cảm sẽ rất sâu nặng, giấu giếm tình cảm của mình như bảo bối, không muốn nói với bất kỳ ai. Tỷ khuyên muội, sau này đừng nhắc tới chuyện này trước mặt con bé nữa, nếu không sau này con bé trách muội thì ta không giúp được đâu” Quân Sinh quở trách.

“Tỷ tỷ, muội biết rồi” Yến Nhi nũng nịu lắc lắc cánh tay Quân Sinh: “Xin tỷ tỷ hãy giúp ta xin Đại tiểu thư Thúy Vũ tha thứ, nói là sau này muội sẽ không nói đùa với nàng nữa”

Quân Sinh gõ nhẹ lên trán Yến Nhi, mấy người ôm nhau cười rồi mới tiếp tục rảo bước về phía mặt trời lặn.

Mãi cho đến khi không còn nghe thấy tiếng cười nói phía sau nữa, Thúy Vũ mới bước chậm lại, tay trái ngắt đóa hoa, tay phải bẻ gãy một nhánh cây rồi cầm trong tay vung về phía trước, trong đầu tràn ngập hình bóng cao ráo rắn rỏi của Trương công tử cùng giọng nói trầm thấp, hắn ta nói: “Tiểu thư, xin hỏi, trong hai đường này, đường nào thì gần hơn?”

Rõ ràng người hắn hỏi là Yến Nhi nhưng trái tim của mình lại như bị treo lên cao, lơ lửng giữa không trung, chỉ từ thoáng chốc đó, nó đã không còn yên bình như trước nữa.

Mặt Thúy Vũ đỏ lên, khóe miệng không tự chủ được mà nhếch lên: “Không biết Trương công tử đó có để ý đến mình hay không” Nàng ấy cúi đầu nhìn cơ thể chưa phát triển hoàn toàn của mình rồi thở dài: “Chắc chắn là không rồi, các nàng ấy ăn mặc xinh đẹp như thế mà hắn vẫn không để ý thì sao có thể chú ý đến một tiểu nha đầu còn chưa hoàn toàn trưởng thành như mình chứ”

“Nhưng cũng chưa chắc” Hai mắt nàng ấy sáng lên, lông mày cũng cong cong. Thiếu nữ hoài xuân chính là như vậy, tâm trạng thường thay đổi chỉ trong nháy mắt, tính tình bất thường, cho dù không ai thấy thì cũng không nói rõ: “Biết đâu hắn không dám bắt chuyện với ta nên mới cố tình hỏi đường Yến Nhi thì sao? Ừ, chắc chắn là vậy, rõ ràng hắn đã nhìn ta, mặc dù chỉ là liếc nhìn nhưng như thế cũng đủ rồi, còn rộng lớn hơn cả trời đất này đấy”

Nghĩ tới đây, trái tim Thúy Vũ như nở hoa, sung sướng như sắp dang cánh bay thẳng lên trời, đóa hoa trong tay đã bị nàng ấy bóp nát, ngẩng cao đầu bước về phía trước. Nhưng mới bước được vài bước, nàng chợt khựng lại, há miệng nhìn xung quanh.

Đây là đâu vậy? Sao không phải là đường về nhà? Còn nữa, sao cánh rừng này lại trở nên kín đặc như thế này nhỉ, dày đặc đến mức ánh mặt trời chỉ có thể lọt vào một chút.

Thúy Vũ thở dài, xem ra vì vừa nãy đang buồn bực nên mình đã bất tri bất giác đi ra khỏi đường về và lạc vào rừng. Nàng ấy vẫn rất bình tĩnh, từ nhỏ đến lớn, nàng đã trải qua những lần lạc đường như thế này, chỉ cần xác định được hướng mặt trời rồi đi đúng hướng là chắc chắn sẽ có thể đi ra ngoài.

Thúy Vũ giơ tay lên để trước trán rồi híp mắt nhìn lên trên, mặt trời ở bên này, nên bên phải chính là hướng Nam, đúng vậy, chỉ cần đi theo hướng Nam thì chắc chắn sẽ có thể quay lại đường mòn.

Tìm được phương hướng, Thúy Vũ bất giác ngâm nga một điệu hát dân gian, nàng ấy dùng cành cây rẽ đám cỏ dại, tự mở đường cho mình rồi sải bước đi về phía trước.

“Khà khà, giọng hát của cô nương… rất êm tai, còn tuyệt vời hơn cả chim hoàng oanh đấy”

Một giọng nói vừa nhỏ vừa the thé, khó phân biệt được nam nữ chợt vang lên trong rừng, giọng nói đó như một móng vuốt sắc bén cắm thẳng vào trái tim khiến nó vừa đau vừa ngứa, vô cùng khó chịu.

Thúy Vũ dừng bước, híp mắt nhìn về phía trước. Trong khoảng trống trong rừng cây lờ mờ lộ ra một người, người đó không cao, chỉ cao hơn nàng ấy nửa cái đầu, mặc y phục được làm bằng vải thô, trên đầu đội một chiếc mũ nồi, khẽ nghiêng thân thể về phía nàng ấy.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)