Tân An Quỷ Sự

Chương 127: Liều mạng

Chương Trước Chương Tiếp

Mấy tiếng “uỵch” vang lên, những người bị Lãnh Ngọc bóp cổ nhấc lên cao đều bị ngã xuống đất. Họ há mồm thở phì phò, trong lòng lại không rõ vì sao nàng ta lại tha cho mình. Cho đến khi thấy các thôn dân đã dừng đánh nhau, đều chạy đến bên bờ sông thì mới miễn cường đỡ nhau đứng dậy, chạy đến tìm hiểu tình hìnhNhị Ngưu Tử trồi lên mặt nước, trên lưng cậu bé là Hề Thành. Cậu khua tay khua chân bơi vào bờ. Phía sau cậu là mấy đứa bạn khác. Chúng nhẹ nhàng bơi trong sông Ngọc hà, giống như chúng đang đùa nghịch dưới nước như trước kia.

“Đồ ngốc” Nước mắt Hề Thành sắp trào ra. Cậu rất muốn khóc nhưng lại sợ bị Nhị Ngưu Tử chê cười nên chỉ có thể nén lại: “Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ không bao giờ chơi với ta nữa”

“Tại sao?” Nhị Ngưu Tử thở phì phò, trả lời bằng hai chữ ngắn ngủi.

“Ngươi không nghe thấy sao? Họ nói những người đó đều là bị mẹ ta giết. Họ còn nói ta không phải người, sẽ mang đến tai họa cho thôn”

“Ta không quan tâm ngươi là cái gì, đối với ta, ngươi chính là Hề Thành, Hề Thành, hiểu chưa?” Nhị Ngưu Tử khoát tay bơi tiếp. “Lát nữa lên bờ thì ngươi cứ đứng sau lưng ta là được. Ngươi yên tâm, có chúng ta ở đây, tuyệt đối sẽ không để bọn họ đả thương ngươi nữa”

Hề Thành tin những gì Nhị Ngưu Tử nói. Tuy đây chỉ là lời nói của một đứa trẻ nhưng cậu lại thấy nó cứng rắn hơn cả tảng đá. Cậu bé biết người kia cũng tin tưởng. Vì cậu thấy nàng đứng ở đầu cầu, áo choàng trắng bay phấp phới trong gió, nàng đang cười, nụ cười giống hệt mình.

Cuối cùng thì mấy đứa bé đã bơi được lên bờ. Nhị Ngưu Tử không màng sự lôi kéo của mẹ, cậu giúp Hề Thành cởi dây thừng, dẫn Hề Thành đến bên Hề bá rồi mới quỳ xuống.

Văn Bân, Tiểu Lục Nhi, Xuân Huy cũng đều quỳ xuống, tuy chúng không nói gì nhưng ý định của chúng đều được thể hiện rõ: Nếu chúng đã liều chết cứu Hề Thành thì chắc chắn sẽ không để cậu chết lần nữa.

Vốn mấy thân hình bé nhỏ này không thể ngăn cản được người trưởng thành nhưng các thôn dân lại dừng lại, không hề tiếp tục tiến lên. Họ trầm mặc, những suy nghĩ không ngừng nổi lên trong đầu. Họ vốn tưởng rằng ân oán mười năm sẽ không thể chấm dứt nhưng xem ra, có lẽ mình mới là người có thể cởi bỏ nút thắt.

Thấy thế, Khổng Chu sải bước tiến lên nói: “Vừa nãy Lãnh Ngọc đã tha mạng cho các ngươi. Ta tin rằng nàng cũng bị những đứa nhỏ này làm cho cảm động, có lẽ nếu các ngươi buông tha Hề Thành thì ân oán này sẽ chấm dứt tại đây. Chẳng phải làm như vậy thì tất cả mọi người đều được lợi hay sao?”

“Lãnh Ngọc thực sự có thể không hề trách tội chúng ta nữa sao? Với lại…” Họ nhìn về phía Lưu Tự Đường: “Ngươi là quan, ngươi có thể không nói chuyện của mười năm trước hay không…”

“Các ngươi yên tâm, ta sẽ coi chuyện xảy ra ở đây như một giấc mơ. Không nói ra bên ngoài dù chỉ một chữ” Lưu Tự Đường nói với giọng rất kiên định lại rất chân thành.

Các thôn dân nhìn nhau, sau đó mọi người buông bỏ dao búa gậy gộc trong tay, kéo con mình dậy rồi trở về thôn.

“Chờ đã, các ngươi không thể đi” Bạch Dũng phát điên xông đến chặn đường về thôn của mọi người: “Các ngươi đã quên rồi sao? Nó là người cá, người cá đắc tội Long Vương, sẽ mang đến tai họa, mấy năm không có mưa, hoa màu sẽ chết hết. Các ngươi đã quên loại cảm giác đấy rồi sao?”

Các thôn dân không để ý đến lời điên cuồng của hắn ta. Họ hất tay Bạch Dũng rồi tiếp tục đi về nhà. Không phải là nên làm vậy từ sớm sao? Nếu mười năm trước mọi người đều kiên trì với sự lương thiện trong lòng mình thì có lẽ tất cả những chuyện này đã không xảy ra.

Thấy không ai phản ứng với lời nói của mình, các đường gân trên mặt Bạch Dũng lại giật mạnh hơn. Hắn ta nhìn quanh rồi đột nhiên cướp lấy một cái lưỡi hái, chạy về phía Hề Thành. Vốn Bạch Dũng cách Hề Thành rất gần, hơn nữa hành động của hắn ta quá mức đột ngột nên trong lúc nhất thời mọi người đều không kịp phản ứng. Mũi lưỡi hái lạnh băng sắp chạm vào người Hề Thành thì lại bị một người chặn lại. Người nọ ôm Bạch Dũng, mang theo hắn ta lăn xuống sông, lưỡi hái bị va chạm mạnh nên rơi ra, rất nhanh đã chìm vào trong nước.

“Dư thúc” Hề Thành hô to, nhưng chợt ý thức được cái tên mình vừa gọi không phải là tên thật của người nọ. Cậu còn chưa biết tên của người cá này, thế nhưng hắn lại giúp cậu ngăn cản đòn chí mạng vừa rồi.

Đột nhiên, từ sâu trong sông Ngọc Hà dâng lên một làn sóng lớn. Sóng trắng mang theo bọt nước lao đến giống như bầy sói. Cơn sóng muốn đánh tan xương nát thịt mọi thứ cản trở đường đi của nó.

Lưu Tự Đường và Khổng Chu nhanh chóng chạy đến bờ sông muốn cứu người cá kia, nhưng cơn sóng lớn ập đến đã cuốn theo Bạch Dũng và người cá đó vào đáy sông.

Các thôn dân nghe thấy tiếng sóng thì quay đầu lại. Họ đời đời sống bên bờ sông Ngọc Hà nhưng chưa thấy có cơn sóng nào to như vậy. Cơn sóng lớn đến mức như muốn nuốt luôn bầu trời.

Đúng rồi, không phải là chưa từng có cảnh này. Ba mươi năm trước, ngày mà Lãnh Ngọc đến, sông Ngọc Hà cũng từng thi triển uy phong của mình giống như thế.

Lưu Tự Đường và Khổng Chu không màng tất cả, liều lĩnh nhảy xuống sông, họ muốn kéo người cá kia lại nhưng đúng lúc này, có một người bị ném lên không trung. Đó chính là Bạch Dũng. Hắn ta bị ném cao hơn cả cơn sóng, thân thể tạo ra một đường vòng cung, sau đó chậm rãi rơi xuống. Ngay khi sắp rơi vào sông thì đột nhiên có một bóng đen dài bay lên, há to cái miệng đỏ lòm, nuốt sống Bạch Dũng đang giãy giụa vào bụng.

“Long Vương, Long Vương… Thật là Long Vương hiển linh …” Không biết là ai kêu lên, các thôn dân lần lượt quỳ xuống, liều mạng dập đầu về phía sông.

Mặt sông dần bình tĩnh. Có một luồng nước bị tách ra, Đảm Sinh dùng đầu đẩy người cá, chậm rãi đẩy hắn ta lên bờ. Nó dùng đôi mắt màu vàng to lớn nhìn thân thể nhuộm đầy máu tươi kia trong chốc lát rồi mới quay đầu bơi sâu vào trong dòng sông, cái đuôi của nó tạo ra những gợn sóng uốn lượn rồi mặt sông lại khôi phục vẻ yên tĩnh như trước.

“Hề Thành, đừng khóc” Người cá cố hết sức túm lấy tay Hề Thành: “Có còn nhớ ngươi từng hứa với ta điều gì không? Giờ là lúc thực hiện lời hứa ấy”

“Ngươi nói đi, ngươi nói cái gì ta cũng đều đồng ý” Hề Thành nức nở đáp.

Người cá nhìn xuyên qua Hề Thành, nhìn về thân ảnh mặc áo choàng trắng phía sau cậu, trên mặt hắn nở một nụ cười yếu ớt: “Ta muốn ngươi buông bỏ hết những oán hận. Ta muốn ngươi trở về Nam Hải, sống một cuộc sống đầy tự do”

Hề Thành gật đầu, nước mắt tuôn rơi. Phía sau cậu, mẹ cậu nhìn người cá rồi cười một cái. Nàng quay đầu, thân thể càng ngày càng trong suốt. Nàng đi xuyên qua đám thôn dân, mọi người nghiêng người nhường đường cho nàng. Nàng cứ thế đi về phía trước, thân thể chậm rãi hóa thành những đốm sáng nhỏ, biến mất ở cuối cầu Lai Viễn.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)