Khổng Chu đã sớm cảm thấy Bạch Dũng không phải là người tốt. Bây giờ nghe hắn ta nói thế thì không kìm nổi mà tức giận. Khổng Chu cầm bình rượu rồi ném mạnh vào mặt Bạch Dũng: “Ngươi cho rằng con trai và đệ đệ ngươi chết đều là do Lãnh Ngọc hay sao? Ngươi sai rồi, kẻ giết chết họ chính là ngươi. Nếu không phải ngươi nghiệt căn sâu nặng, giết chết ân nhân của mình thì sao tai họa này lại giáng xuống đầu ngươi chứ?”“Ngươi là người ngoài, chỉ nghe chút thông tin không chính thống mà tưởng có thể can thiệp vào chuyện trong thôn sao?” Bạch Dũng bị Khổng Chu nói vậy thì nổi giận. Hắn ta không ý thức được Khổng Chu không phải cố ý chọc giận hắn mà chỉ muốn mượn chút thời gian này để tìm cơ hội cứu Hề Thành. Cùng lúc đó, Dư Xán Nhi đang nhân lúc hai bên cãi nhau, lặng lẽ xen lẫn vào đám người, dần dần đến gần Hề Thành.
“Tổ phụ, tổ phụ” Trong đám người truyền ra tiếng gọi của Hề Thành: “Bọn họ nói con là yêu quái, còn nói mẹ của con gây tai họa cho cả thôn. Rốt cuộc lời nói của bọn họ có phải là thật hay không?”
Nghe thấy thằng bé hỏi vậy, ruột gan Hề bá như đứt thành từng đoạn. Ông ta không màng tất cả, gạt ra mọi người mà xông lên. Đúng lúc này, Bạch Dũng đột nhiên giơ tay lên rồi hạ xuống, như là làm động tác chém. Ngay khi tay hắn ta vừa hạ xuống thì thôn dân sau lưng Hề Thành đã nhanh nhẹn cầm lưỡi hái chém tới cổ Hề Thành. Mọi việc xảy ra quá nhanh, ngay cả Dư Xán Nhi cũng không kịp ngăn cản.
“Khổng huynh” Lưu Tự Đường hô một tiếng, sau đó rút Thanh Phù ra đặt ở nửa thước trước mặt. Khổng Chu nhảy lên, hai chân nhẹ giẫm Thanh Phù, nương theo lực đạo của Lưu Tự Đường mà lướt đi trong không trung. Hắn ta giống như một tia chớp, bay nhanh tới và dừng ở bên người Hề Thành, tung chân đá văng lưỡi hái đang định chém xuống cổ thằng bé.
Các thôn dân kinh sợ kêu lên, vội vàng lui về phía sau. Bạch Dũng nhảy đến trước đám người: “Sợ cái gì, các ngươi thấy bị bọn họ gây tai họa chưa đủ hay sao? Giết đứa nhỏ này, để cho Lãnh Ngọc biết, nàng đòi mạng của chúng ta thì chúng ta dùng máu của con trai nàng bồi thường, như vậy thì không ai nợ ai” Hắn ta vừa nói vừa đến gần Khổng Chu và Hề Thành, theo sau hắn ta còn có một đám người.
Khổng Chu một tay kéo Hề Thành ra sau người để bảo vệ, một tay cầm thanh kiếm Thừa Ảnh chĩa vào nhóm người đang đi đến. Lưu Tự Đường, Hề bá và Dư Xán Nhi cũng đi đến bên cạnh hắn, bảo vệ đứa bé ở giữa. Họ quây thành một vòng tròn nhỏ, giằng co với các thôn dân.
“Dư Xán Nhi, sao ngươi lại đứng bên họ, còn không mau lại đây” Lúc này, mẹ của Dư Xán Nhi mới phát hiện con trai mình đang đứng bên kẻ địch, vì thế lớn tiếng gọi tên hắn, muốn hắn đi qua chỗ mình.
“Ta không phải Dư Xán Nhi, con của ngươi đã táng mệnh dưới đáy sông rồi” “Dư Xán Nhi” nói xong thì khuôn mặt hắn ta chợt biến đổi, thành một người thanh niên mà họ chưa từng gặp mặt.
Nghe hắn ta nói như vậy, bà cụ Dư phát ra một tiếng khóc thảm thiết. Bà ta lao vào đám người trước mặt: “Lại là nàng, là nàng giết con trai ta, ta mất con rồi. Ta sẽ không để con trai nàng sống sót”
Bà ta bước đi tập tễnh, đến gần nhóm người Hề Thành, nhưng vừa mới đi đến giữa hai bên thì đột nhiên trượt chân ngã sõng soài trên đất. Hóa ra chỗ bà ta vừa giẫm lên có một dấu chân, một dấu chân mà mọi thôn dân đều quen thuộc. Đó là một dấu chân bị đóng băng.
Bà cụ Dư thấy dấu chân kia thì cơ thể không tự chủ được mà run rẩy, vừa định bò dậy thì cổ lại bị một đôi tay đè chặt. Đôi tay kia vuốt nhẹ qua cổ bà ta, duỗi đến khuôn mặt già nua chỉ còn da bọc xương của bà. Không để bà ta kịp hét lên, một tiếng xương gãy vang lên, cổ bà ta đã bị bẻ gãy.
Bà cụ Dư vẫn còn duy trì dáng ngồi ban nãy nhưng đầu lại gục xuống bả vai, giống như một con gà bị cắt cổ. Đằng sau bà ta có một cái bóng trắng như ẩn như hiện. Áo choàng trắng của nàng phết đất, một đôi mắt đen như mực không chớp mà nhìn Hề Thành.
Thấy Lãnh Ngọc hiện thân, mọi người đều hoảng hốt, xô đẩy tranh nhau muốn chạy về thôn, lại bị tiếng gầm giận dữ của Bạch Dũng làm bình tĩnh trở lại: “Bây giờ chạy được nhưng có thể trốn được đến bao giờ. Chi bằng mọi người cùng liều mình, dù cho cá chết lưới rách cũng phải diệt trừ tận gốc tai họa này”
Thế mà tiếng hét này của hắn ta lại thực sự có tác dụng. Mọi người lại lần nữa trở lại, tụ tập gần nhau thử thăm dò tiến về phía trước. Mấy người đàn ông to gan đến gần thi thể của bà cụ Dư, tìm kiếm cái bóng trắng đã biến mất kia.
Nhưng đúng lúc này, cổ họ như bị một bàn tay vô hình bóp chặt, cả người đều bị nhấc lên không trung, chỉ có thể dùng hai tay ôm lấy cái cổ sung huyết mà kêu gào.
Thấy cảnh như vậy, Bạch Dũng nhìn về phía đám đàn bà bị dọa đơ người đằng sau rồi nói: “Các ngươi đi dây dưa hai tên đeo bội kiếm kia, bọn họ sẽ không ra tay đánh phụ nữ, để ta tìm cơ hội giết chết thằng nhóc đó”
Mấy người đàn bà kia đã sớm không còn lý trí, họ nghe theo lời Bạch Dũng, ùa đến đối phó với Khổng Chu và Lưu Tự Đường, họ vừa đánh vừa đá. Hai người Khổng Chu, Lưu Tự Đường đành phải chuyên tâm đối phó họ, trong lúc nhất thời mất cảnh giác.
Bạch Dũng nhằm chuẩn thời cơ, vội lao nhanh đến bên cạnh Hề Thành, thừa dịp Hề bá và Dư Xán Nhi chưa kịp phản ứng đột nhiên đâm mạnh vào Hề Thành khiến thằng bé rơi từ trên cầu xuống mặt nước, phát ra một tiếng “bùm”.
Hề bá và Dư Xán Nhi sửng sốt, xoay người định nhảy xuống sông nhưng lại bị mấy thôn dân liều mạng túm chặt, không cách nào tránh thoát được.
Cuối cùng thì tảng đá đè nặng trong lòng Bạch Dũng cũng được buông xuống, cho dù đêm nay có phải chết trong tay Lãnh Ngọc thì hắn ta cũng cảm thấy đáng giá. Hắn ta nhìn nước sông tối đen như mực, đắc ý đến độ sắp cười ra tiếng. Hề Thành ơi Hề Thành, cho dù ngươi có là người cá nhưng bị trói tay trói chân thế này, rơi xuống nước thì cũng chỉ là một con đường chết.
Nhưng hắn ta chưa đắc ý được bao lâu thì bị đánh trở lại: Không biết từ khi nào trên bờ sông đã có thêm mấy bóng dáng nho nhỏ, bọn họ vừa chạy vừa cởi quần áo, không chút do dự mà nhảy vào dòng sông mênh mông.
Bạch Dũng cả kinh, đôi mắt nhìn chằm chằm vào mặt sông. Là ai? Bây giờ, những kẻ giúp đỡ Hề Thành đều đang bị cuốn lấy, còn có ai có thể nhảy xuống sông cứu thằng nhãi đó?
“Nhị Ngưu Tử…” Phía sau bỗng vang lên tiếng gọi tê tâm liệt phế. Mẹ của Nhị Ngưu Tử lao tới, ghé vào bờ sông, hai tay vẫy lung tung và la hét: “Nhị Ngưu Tử, trở về mau, nó là yêu quái, không đáng để con cứu đâu”
“Văn Bân… Tiểu Lục Nhi… Xuân Huy…” Những tiếng gọi không ngừng vang lên, các bà mẹ gục trên bờ sông, nhìn dòng sông đen đặc mà không ngừng la hét gọi tên con.
Mỗi một cái tên đều đại diện cho một đứa trẻ.
Giờ đây chúng nó đang không màng tất cả mà bơi lội trong sông Ngọc Hà, chỉ vì muốn cứu Hề Thành, cứu người bạn chơi đùa cùng mình từ nhỏ.