Phản ứng đầu tiên của các thôn dân là sửng sốt, sau đó thi nhau đuổi theo nàng“Không được để cho nàng ta chạy”
“Đến sông Ngọc Hà sẽ càng khó bắt được nàng ta”
“Phải dùng máu, phải dùng máu của nàng ta để tế trời. Chỉ như thế Long Vương mới tha thứ cho chúng ta” Tiếng rống tê tâm liệt phế của bà già nhà họ Lưu vang lên. Khuôn mặt che kín nếp nhăn của bà ta mang theo vẻ điên cuồng, dường như đã sớm quên mất Lãnh Ngọc từng tự tay tặng cho bà ta một đĩa trân châu.
Hình như ta bị trúng tà nên cũng đi theo mọi người, chạy về phía trước. Trong lúc chen lấn xô đẩy, ta thấy Bạch Dũng là người đầu tiên xông tới, đôi mắt hắn ta trừng to, bên trong phủ đầy tơ máu.
“Bộp”, tiếng mái chèo đập vào lưng Lãnh Ngọc vang lên, khiến nàng ta ngã trên mặt đất.
Lãnh Ngọc quay đầu lại nhìn hắn ta một cái, khóe miệng nhếch lên, nở một nụ cười khinh miệt, tay chống mặt đất chậm rãi đứng lên.
Bạch Dũng biết nụ cười kia có ý nghĩa gì. Tuy nàng chưa nói gì nhưng nụ cười ấy đã biểu đạt rõ: Bạch Dũng, ta dùng huyết lệ cứu con của ngươi, ngươi lại báo đáp ta thế này sao?
Bạch Dũng bị nàng nhìn chằm chằm bèn lùi lại một chút, hắn ta đứng im bất động, người bên cạnh cũng không dám động đậy. Họ thấy Bạch Dũng chần chờ thì cũng không dám tiến lên nửa bước.
Lãnh Ngọc tiếp tục tập tễnh đi về phía trước, cuối cùng cũng đi tới cầu Lai Viễn. Nàng đứng ở đầu cầu, một lần nữa quay đầu nhìn lại thôn xóm phía sau. Đây là nơi cưu mang và nuôi nấng nàng, cũng là nơi muốn cướp lấy tính mạng của nàng. Nếu có thể lựa chọn, nàng nhất định sẽ không tới nơi này. Tội gì chứ. Nhìn khắp thế gian biến đổi, tình người ấm lạnh, cuối cùng vẫn rơi vào kết cục này.
Nghĩ đến đây, Lãnh Ngọc quay đầu lại, từ từ bước lên cầu.
Nàng như hóa thành một thể với thân cầu Lai Viễn trắng tinh, vừa thánh khiết vừa xinh đẹp lại còn mang theo chút ánh sáng lấp lánh.
Một trận gió thổi qua, làm tung bay áo choàng rộng lớn của Lãnh Ngọc. Lúc gió ngừng thì bông tuyết đã lâu chưa thấy bỗng dưng rơi từ trên trời xuống. Chúng bay lả tả, bao trùm trời đất trong một mảng màu trắng xám mênh mông.
“Tuyết… Tuyết rơi? Chẳng lẽ, hạn hán không phải là do nàng ta gây ra?” Không biết là ai nói một câu như vậy. Bạch Dũng quay đầu lại hung tợn trừng mắt nhìn người nọ một cái: “Mặc kệ có phải là nàng ta hay không, đều đã đến nước này rồi, các ngươi còn muốn quay đầu sao? Có lá gan thì đi theo ta, hôm nay nhất định không thể để yêu nữ này chạy”
Dứt lời, hắn ta dẫn đầu xông lên cầu, rồi sau đó nhảy lên, mái chèo đập thật mạnh xuống bả vai Lãnh Ngọc. Mấy người đằng sau thấy hắn ta hung mãnh như thế cũng làm theo, mái chèo trong tay cứ thế liên tiếp đập xuống thân hình đơn bạc kia.
Trong suốt quá trình, Lãnh Ngọc không hề kêu một tiếng. Máu tươi nhuộm đỏ cả người nàng, từ xa nhìn lại giống như một đóa hoa diễm lệ. Trong lúc mọi người đều cho rằng nàng ta đã không chịu nổi nữa thì ta lại thấy đóa hoa bị tàn phá đó từng chút từng chút một bò về phía đầu bên kia của cầu Lai Viễn. Đoạn đường nàng ta bò qua để lại một vết máu thật dài, nó như là một tấm lụa đỏ nối liền sông Ngọc Hà với thôn trang.
Mấy người Bạch Dũng ngẩn ra, họ không nghĩ tới Lãnh Ngọc lại có sức sống dai dẳng như vậy, bị đập trăm gậy rồi mà vẫn có thể sống được. Chỉ là không biết vì sao nàng lại chấp nhất như thế.
Lãnh Ngọc muốn đến sông Ngọc Hà vì nơi đó sạch sẽ, cho dù chỉ còn lại một vũng nước tù thì cũng có thể cho nàng tự do hô hấp, dù là còn sống hay đã chết.
Một tiếng “uỵch” vang lên, cuối cùng thì Lãnh Ngọc cũng đã bò tới được trên mặt băng. Dường như tiếng vang này đã kinh động đến mấy nam nhân giết người đỏ mắt kia. Họ thoáng nhìn nhau, không chút do dự mà giơ mái chèo lên chạy về phía Lãnh Ngọc.
Khi bò đến trên mặt băng, Lãnh Ngọc như là cảm nhận được hy vọng, thân thể của nàng cũng linh hoạt hơn nhiều. Tay nàng chống lên mặt băng liều mạng bò về phía cái lỗ băng đào thông xuống nước. Các nam nhân phía sau bước lên mặt băng, họ mới đi được hai bước đã té ngã, không thể đuổi kịp nàng.
Cuối cùng, Lãnh Ngọc cũng bò được tới chỗ nước sông mình ngày nhớ đêm mong, nàng nghiêng thân mình rồi trượt xuống nước.
Trong nháy mắt đấy, ta gần như cho rằng Lãnh Ngọc đã được cứu. Tuy nàng đã bị thương nặng nhưng dù sao cũng là người cá, nói không chừng xuống nước sẽ được chữa trị. Nhưng rất nhanh, ta biết mình đã sai rồi. Vũng nước kia chỉ còn lại một ít như là cái ao nhỏ, căn bản không có khả năng giúp nàng chạy thoát. Với lại, những kẻ cùng hung cực ác ở phía sau không có ý định tha cho Lãnh Ngọc.
Họ giơ lên mái chèo đi tới bên cạnh lỗ băng, rồi ném mái chèo xuống nước. Mỗi một nhát đều làm gãy xương cốt của nàng.
Xuyên thấu qua mặt băng, ta nhìn thấy nàng vẫn luôn nổi trên mặt nước, không giãy giụa, cũng không kêu gào. Nàng cứ như vậy, thản nhiên nghênh đón cái chết của chính mình.
Những chuyện sau đó thì các ngươi đều biết rồi. Vài ngày sau ta dựa theo lời căn dặn của nàng, đi tới miếu đón đứa bé về. Bởi vì thật sự rất áy náy nên ta lại mang miếu thờ của lão gia về nhà để thờ. Vào ngày sinh và ngày giỗ đều cúng bái.
Đứa bé kia chính là Hề Thành, ta chưa bao giờ nói đến thân thế của nó. Nhưng lại phát hiện tính cách của nó gần giống như đúc với Lãnh Ngọc, đơn thuần đến mức hơi ngốc nghếch, đối xử với ai cũng lương thiện thật lòng. Ta nghĩ mình không đủ khả năng thực hiện lời hứa, ta không thể nuôi dưỡng nó thành một “con người” thực sự được. Cho nên ta thường xuyên lo lắng, lo một ngày nào đó, sự chân thành của nó sẽ biến thành một thanh kiếm làm nó bị thương, giống như mẹ của nó.
Cũng may Hề Thành không giống những người cá khác, nước mắt của nó không biến thành hạt châu, khi gặp nước, thân thể cũng không biến thành đuôi cá cho nên vẫn chưa có ai phát hiện ra thân phận thật của nó.
Kể xong chuyện cũ, Hề bá thở ra một hơi thật sâu: “Có phải các ngươi cảm thấy ta là một người dối trá không? Tổn thương mà ta mang đến cho Lãnh Ngọc còn nhiều hơn những người khác, trong lúc mọi người chửi bới giẫm đạp nàng, ta chưa bao giờ đứng ra nói giúp nàng dù chỉ một câu”
Lưu Tự Đường biết những gì Hề bá nói đều là sự thật, nhưng vẫn không kiềm chế được nỗi đau. Hắn ta im lặng, thương sót không nguôi vì thân thế bi thảm của Lãnh tiểu thư.
Khổng Chu bước lên trước: “Hề bá, ngươi dối trá nhưng lại không chỉ là dối trá. Sự im lặng của ngươi cổ vũ bọn người độc ác kia. Ngươi chính là đồng lõa của bọn họ, chẳng khác gì đám người Bạch Dũng kia” Những câu nói của hắn ta đều là sự mỉa mai, châm biếm. Mỗi câu mỗi chữ như đều hóa thành những cây đao, đâm thật sâu vào trái tim Hề bá.
“Khổng tiên sinh, ngươi nói không sai” Hề bá đứng lên, ánh mắt của ông ta trống rỗng: “Mấy ngày nay ta vẫn luôn suy nghĩ, vì sao ta lại cùng thôn dân lừa gạt các ngươi. Chính là vì ta sợ các ngươi tra ra chân tướng. Hiện tại ta đã nghĩ thông, trong trận ác hành mười năm trước kia, ta không phải là người ngoài cuộc mà là kẻ tham dự từ đầu đến cuối. Cho nên ta mới sợ, sợ các ngươi vạch trần sự việc kia, sợ bộ mặt xấu xa của mình bị Hề Thành thấy” Ông ta than thở như khóc như cười, rồi thở dài: “Bây giờ, ta không muốn sống trên cõi đời này nữa. Kính xin các vị giúp đỡ, kết liễu cái mạng già này của ta đi”
“Ngươi không thể chết được” Dư Xán Nhi vẫn luôn im lặng nãy giờ bỗng nhiên lên tiếng. Hắn ta đi đến trước mặt Hề bá, rưng rưng nước mắt nhìn ông ta: “Ngươi là mối liên hệ duy nhất của Hề Thành với thế giới này, cũng là toàn bộ dịu dàng mà thằng bé có. Nếu ngươi chết thì chỉ sợ kết cục của thằng bé sẽ giống như là mẹ nó. Nó sẽ thất vọng tột đỉnh với thế giới này, thậm chí mất đi động lực sống. Tộc nhân của ta xây dựng cây cầu này không phải để gieo rắc thù hận. Mấy trăm năm qua, cầu Lai Viễn không chỉ là cầu nối đi lại giữa hai bên mà nó còn là một loại tình nghĩa không cách nào dứt bỏ do con người và người cá thiết lập. Chẳng lẽ bây giờ ngươi muốn triệt để hủy diệt nó sao?”