Ta sống ở trong thôn nhiều năm như vậy, đương nhiên hiểu rõ tính cách của con người hơn nàng ấy, khi nghe nàng ấy qua loa lấy lệ với ta như vậy, ta càng thêm sốt ruột nắm tay nàng và đặt khăn xuống: “Uống rượu say nói lời thật lòng, càng say rượu thì càng có thể dám nói những lời bình thường không dám nói, cô không hiểu à?”Lãnh Ngọc nhìn ta một lúc lâu: “Hề thúc, thúc đừng nóng, ta nghe thúc là được” Nàng dìu ta ngồi lại lên ghế, rồi lại cầm chiếc khăn đã lạnh nhúng vào trong chậu nước, nhẹ nhàng đắp lên mặt ta, nàng thản nhiên cười: “Nhưng mà, cho dù người trong thôn đều không tin ta, Hề thúc vẫn sẽ đứng về phía ta, có đúng không?”
Ngọn nến lập lòe, khuôn mặt của nàng được ánh lửa làm tôn thêm mấy phần mê hoặc, càng trở nên xinh đẹp hơn, ta không biết mình thật sự say rồi hay là bị ma ám, vậy mà lại cầm lấy cái tay đang lau mặt cho ta, bất chấp sự hoảng sợ và vùng vẫy của nàng ấy, đè chặt nàng dưới thân.
Sau đó, ta giống như một tên trộm không dám nhìn nàng, mặc quần áo xong cũng không quay đầu lại mà lập tức chạy ra khỏi Lãnh gia. Vài tháng sau, ta gần như không ra khỏi nhà, chỉ sợ đột nhiên gặp nàng ở đâu đó, ta không biết nên đối mặt với đôi mắt đơn thuần đó như thế nào, nàng đã từng coi ta như người nhà nhưng ta lại xé nát phần tình cảm này.
Nhưng những tin đồn liên quan đến Lãnh Ngọc lại không vì ta không ra khỏi nhà mà biến mất, họ đồn ngày càng mãnh liệt, thật giả lẫn lộn với nhau, nhiều vô kể và vô cùng hoang đường. Có người nói Long vương đã báo mộng cho mình, yêu cầu trước khi rồng ngẩng đầu vào mồng hai tháng hai thì giao Lãnh Ngọc ra. Nếu không năm sau hạn hán vẫn sẽ tiếp tục kéo dài. Còn có người nói từng nhìn thấy ánh sáng đỏ quấn quanh Lãnh gia lúc nửa đêm, chiếu cả căn nhà thành màu đỏ, trông rất quỷ dị.
Vào một ngày trời nhá nhem tối, Bạch Dũng đến tìm ta, tuy nhà không có ai khác nhưng hắn vẫn đè thấp giọng, giống như sợ bị ai nghe lén vậy: “Hề thúc, bọn ta không chờ được nữa, sông Ngọc Hà sắp cạn rồi, cứ tiếp tục như vậy người trong thôn chỉ có thể đưa cả nhà chuyển ra ngoài sống thôi”
Ta nghe hắn ta nói như vậy, lòng bỗng trở nên lạnh lẽo, hắn ta thấy ta không nói gì, thì thoáng nhìn ta thăm dò: “Hề thúc, chuyện ngày mai không cần thúc phải ra tay, nhưng mà thúc cũng sẽ không làm tiểu nhân cản trở chúng ta, đúng không?”
Tiểu nhân? Ta đã suy nghĩ về hai chữ này rất lâu, lúc này mới hiểu hắn ta coi mình là chính nghĩa.
“Nàng ấy… từng cứu mạng Tề Nhi” Một lúc sau, ta mới ngập ngừng nói câu này.
“Ta biết” Bạch Dũng bực mình ngắt lời ta: “Nhưng Bạch Dũng ta cũng không thể vì nàng ta có ơn với ta mà đặt tính mạng của toàn thôn vào tình thế nguy hiểm được”
Ta lại suy nghĩ về câu này một phen mới hiểu rõ hắn ta thật sự coi mình là hiệp sĩ hy sinh bản thân vì người khác giống như chuyện hạn hán này hoàn toàn không ảnh hưởng đến hắn vậy.
“Hề thúc, thúc nói gì đi chứ, đồng ý hay là không đồng ý”
“Ta…” Từ này bị ta kéo rất dài, nhưng trong lòng lại không bị vấn đề của hắn ta quấy nhiễu. Đồng ý? Không đồng ý? Bây giờ ta có thể làm chủ được ư?
“Hề thúc?”
“Ta biết rồi”
“Ý của thúc là gì?”
“Ta nói ta biết rồi, muốn làm thế nào thì tùy ý mấy người”
Sau khi Bạch Dũng đi, ta bèn nhân lúc trời tối đến Lãnh gia, Lãnh Ngọc đóng kín cửa phòng, dù gõ thế nào cũng không có người đáp lại, nhưng khi nhìn qua cửa sổ giấy, ta thấy bóng nàng ngồi bên cạnh bàn, trông rất cô đơn và hiu quạnh.
“Lãnh Ngọc, không, tiểu thư, cô mau đi đi, ngày mai họ sẽ giết chết cô, nhân lúc trời tối mà trốn đi thì cô vẫn còn cơ hội sống sót”
Người ở bên trong vẫn không có động tĩnh, ta sốt ruột, dùng cả cơ thể xô cửa ra và đi vào, lòng như lửa đốt đến bên cạnh cái bàn, vừa muốn kéo nàng đứng lên thì lại nhìn thấy nàng đang vẽ, cảnh trong bức tranh chính là cây cầu Lai Viễn đó, tên của cây cầu là do tổ tiên đặt, có hàm ý là “hoan nghênh bạn tới từ phương xa” nhưng bây giờ bạn đến rồi, bọn ta lại lộ ra vẻ mặt hung ác.
“Cô muốn trở về à? Trở về với sông Ngọc Hà ư?” Lần đầu tiên nói chuyện với nàng ấy sau vài tháng, ta thấy hơi ngại.
Lãnh Ngọc ngẩng đầu nhìn ta, lần đầu tiên ánh mắt trở nên giống với con người rồi, trước đây ta luôn chế nhạo nàng, nói mắt của nàng trong sạch giống như động vật nhỏ, không hề có tạp chất, cũng không có thói con buôn của nhân gian. Nhưng bây giờ, chỉ trong vài tháng ngắn ngủi như vậy mà nàng ấy đã thay đổi rồi, là cái gì đã khiến nàng trở nên đau buồn, phức tạp như vậy, ta không dám nghĩ nhiều, ta chỉ biết trong này chắc chắn có “công lao” của bản thân.
“Sông Ngọc Hà là nhà của ta, ngoài chỗ đó ra, ta không đi được đâu hết” Nàng ấy hờ hững nói vậy. Sau đó bất chấp sự khuyên nhủ của ta bê một cái hòm gỗ dưới giường ra, đặt trước mặt ta: “Cái này là cha để lại cho ta, ông ấy chưa động vào chút nào mà để lại hết cho ta. Bây giờ, ta muốn thúc giúp ta một chuyện cuối cùng, giao nó cho một người khác”
“Ai?”
“Mấy ngày trước ta lén đặt thằng bé trong ngôi chùa hoang ở ngoài thôn và bỏ một hạt trân châu vào trong miệng thằng bé, có thể giúp nó sống trong vài ngày, vài ngày nữa, thúc tới đó bế nó về, cứ nói nhặt được đứa bé ở bên ngoài. Thế đạo bây giờ, trẻ bị bỏ rơi vốn không hề hiếm, mọi người cũng sẽ không nghi ngờ. Nếu thúc cảm thấy hổ thẹn với ta thì hãy cố gắng nuôi dưỡng nó nên người, còn nữa, vĩnh viễn đừng bao giờ nói thân thế của thằng bé với nó, ta muốn nó làm một con người thực sự, làm một người không quá lương thiện, cho dù với ai cũng phải giữ lại phần nào.
Lúc đó chân ta mềm nhũn, muốn nói với nàng ấy điều gì đó, nhưng lại nhận ra mình đã không còn dũng khí để đối mặt với nàng, ta bê hòm, vô tri vô giác ra khỏi Lãnh gia, nằm trên giường một đêm không hề chợp mắt. Ta đang nghĩ trong vài tháng này rốt cuộc nàng ấy đã trải qua những gì? Từ sự thờ ơ và bài xích lúc đầu, cho đến khi nhìn chằm chằm như hổ đói sau này, liệt khí ước gì có thể dồn nàng ấy vào chỗ chết. Tất cả những cái này đã khiến nàng trở thành dáng vẻ như bây giờ: Tuyệt vọng đến cực điểm, một lòng tự tìm cái chết.
Buổi sáng ngày hôm sau, ta bị tiếng ồn bên ngoài đánh thức, mặc quần áo đi ra bên ngoài, ta nhìn thấy một đám người đông nghìn nghịt, tay người nào cũng cầm mái chèo và gậy gộc, họ đứng ở một bên, miệng quát mắng, ta đã không còn nghe rõ họ nói gì, bởi vì chữ nào vào trong tai ta cũng trở thành một chữ “giết”.
Họ ngày càng quát mắng to hơn, người không biết còn tưởng rằng đối diện với họ là một con yêu quái vô cùng hung hãn, đến nỗi phải không ngừng tăng thêm dũng khí cho bản thân như thế này.
Lãnh Ngọc đứng ở bên kia, nàng mặc một bộ bạch y, lặng lẽ nhìn những thôn dân mình từng liều mạng cứu giúp bây giờ lại muốn lấy mạng mình. Trong mắt nàng có thương xót, có đau buồn, nhưng lại không hề có sự sợ hãi.
Nàng nhìn họ một lúc, rồi đột nhiên quay người đi về phía cầu Lai Viễn, chiếc áo choàng trắng tạo ra một làn sóng đẹp sau lưng nàng.