Tân An Quỷ Sự

Chương 122: Tin đồn

Chương Trước Chương Tiếp

Thì ra hôm đó lão gia đi từ vùng khác về, vừa mới xuống thuyền, còn chưa đi được mấy bước thì thấy có một người đứng trên đầu cầu Lai Viễn, người đó cầm một cái giỏ trong tay, trong giỏ có một đứa trẻ sơ sinh đang ngủ say. Người đó nhìn thấy lão gia thì quỳ bịch xuống, cầu xin ông ấy nhận nuôi đứa bé, hắn nói mình là người cá, còn nói tộc nhân sắp phải đối mặt với họa diệt vong không ai có thể sống nổi, vì bảo vệ huyết mạch duy nhất của tộc, hắn phải tìm một người sẵn lòng nuôi dưỡng cô bé và dạy dỗ thành ngườiĐể báo đáp, hắn lấy một cái hộp rồi mở nắp ra, bên trong có một báu vật quý hiếm bị nước mưa rơi xuống phát ra tiếng kêu lách cách, hắn nhét chiếc hộp vào tay lão gia và nhìn với ánh mắt vừa mong đợi vừa lo lắng.

Lão gia nhìn chiếc hộp một cái rồi đặt nó xuống đất, rồi lại nhìn cô bé trong chiếc giỏ, ánh mắt toát lên vẻ buồn vui lẫn lộn. Một lúc lâu sau, ông ấy tháo chiếc nón của mình xuống, đậy lên trên chiếc giỏ: “Tuy cô bé là người cá, không sợ mưa nhưng vẫn còn nhỏ mà bị ngấm nước mưa cả buổi như thế sẽ không tốt”

Nghe ông ấy nói như vậy, người cá kia biết mình đã tìm đúng người, hắn dập đầu trước lão gia vài cái, nước mắt lưng tròng nhìn cô bé kia một cái rồi mới đi qua cầu Lai Viễn và gieo mình xuống sông Ngọc Hà.

Đêm đó, mưa to như trút nước, sông Ngọc Hà dâng lên từng đợt sóng cuồn cuộn. Sáng sớm hôm sau, gió ngừng mưa tạnh, trên mặt sông bừng lên ánh sáng cầu vồng rực rỡ. Sáng sớm, người lái đò phát hiện nước sông đã chuyển sang màu đỏ còn đậm hơn cả màu của cầu vồng. Có người nói đêm qua đã nhìn thấy một cái đuôi rồng có vảy uốn lượn trong dòng sông, tung từng người cá lên cao rồi nuốt vào bụng.

Từ đó người cá không còn xuất hiện nữa, thế nhưng Lãnh gia lại có thêm một đứa bé người cá đang gào khóc đòi ăn.

Lão gia cũng không giấu giếm người khác mà nói cho thôn dân biết cô bé là trẻ mồ côi của tộc người cá, cũng đặt tên cho cô bé là Lãnh Ngọc.

Ta đã trông coi Lãnh Ngọc lớn lên từng ngày, giai đoạn trưởng thành của cô bé cũng không khác gì người bình thường, cũng có cha mẹ thương yêu mình và có bạn đồng trang lứa cùng nhau thêu thùa. Nàng biết mình là người cá nhưng chưa bao giờ coi mình như người cá, nàng vui vẻ, đơn giản hòa nhập vào thế giới loài người như không có gì xa lạ.

Nếu không phải sau đó có chuyện xảy ra thì ta luôn muốn Lãnh Ngọc không bao giờ biết được bộ mặt khác của bọn ta. Nàng tưởng rằng mọi người xung quanh đều giống mình, không phải mọi người đều tốt nhưng ít nhất tất cả đều vô hại. Nàng không biết rằng có một ranh giới giữa chúng ta và nàng, đó chính là người cá, nếu có được lợi ích thì tất cả mọi người đều rất vui mừng, nhưng nếu vượt qua ranh giới này một chút thôi thì cũng sẽ chịu sự lạnh nhạt vô tình.

Năm ấy, lão gia qua đời, trong thôn hứng chịu một trận hạn hán chưa từng thấy, ta nói cho ngươi nghe, trận đại hạn này kéo dài suốt ba năm, khiến cả thôn kiệt quệ. Tiếp đến lại thêm vận hạn bệnh lao, kèm theo đại hạn bắt đầu lan ra ở vùng Trung Nguyên, không may là người trong thôn không thể tránh khỏi, rất nhiều trẻ em và người già cũng mắc căn bệnh này, vì vậy mọi người bắt đầu dùng ngọc trai khô làm thuốc uống với hy vọng có thể nhanh chóng khỏi bệnh, thế nhưng hầu hết các viên ngọc đều bị bán đi, chỉ còn lại một ít, mà bệnh này lại kéo theo bệnh khác, bệnh này dù có khỏi thì lại còn bệnh khác, vốn dĩ không thể chữa khỏi.

Trong lòng Lãnh Ngọc rất lo lắng bởi thôn dân không khác gì người thân của nàng, nàng là trẻ mồ côi được nhận nuôi, đối với nàng, mỗi người trong thôn đều là đại ân nhân, cho nên nàng nhất định phải dốc lòng với từng người.

Buổi đêm, nàng thường tự nhốt mình trong phòng, sau đó đi ra với một chậu ngọc trai trên tay.

Khi đó ta đã rời khỏi Lãnh gia rồi, nhưng lão gia đã để lại lời trăn trối, muốn ta chăm sóc cho Lãnh Ngọc nên ta thường xuyên tới thăm nàng. Có một buổi sáng, ta thấy nàng đi ra khỏi phòng, hai mắt rướm huyết lệ, bởi vì nàng muốn chữa bệnh cho thôn dân nên mới cố ép mình khóc cả ngày, cuối cùng thì cũng cạn nước mắt.

Ta ra sức giằng lấy chậu ngọc trai từ trên tay của nàng: “Cô không muốn sống nữa sao? Lão gia muốn ta chăm sóc cho cô vậy mà cô tự làm hại mình, sau này ta biết ăn nói thế nào với ông ấy”

Lãnh Ngọc nở một nụ cười ngây thơ hồn nhiên, nàng nói: “Hề thúc, thúc biết không? Có hạt ngọc trai này thì Bạch Tề Nhi sẽ được cứu, cậu bé là người cuối cùng trong thôn bị bệnh lao, nếu có thể chữa khỏi thì căn bệnh này sẽ chấm dứt”

Nhìn thấy khuôn mặt trắng trẻo của nàng, tim ta đột nhiên đập thình thịch, ta biết mình chỉ bất đắc dĩ mượn lời lão gia để nói lời quan tâm nàng mà thôi. Ta cũng chợt nhận ra tại sao bao năm rồi ta vẫn chưa lập gia đình, có một cô gái ngây thơ trong sáng như một con nai luôn bên cạnh ta khiến lòng ta đã không thể quan tâm những người khác.

Cũng không biết từ khi nào mà trong thôn bắt đầu lan truyền tin đồn không hay về Lãnh Ngọc, tin đồn bắt nguồn từ ai thì ta không biết, chỉ là nghe thấy từ một câu chuyện phiếm, dường như có người muốn cố tình nhắc đến, nhưng mà tin đồn đó truyền đi rất nhanh, không lâu sau toàn bộ thôn dân lại liên kết tin đồn này với nạn hạn hán.

Bọn họ nói, vốn dĩ ba năm trước không có mưa vì thôn dân đắc tội với Long Vương, năm ấy Lãnh lão gia cưu mang Lãnh Ngọc cho nên Long Vương trách tội với người dân trong thôn nên không cho nước suốt ba năm. Muốn Long Vương nguôi giận thì cách duy nhất là giao Lãnh Ngọc cho Long Vương.

Đúng là tin đồn hoang đường đúng không, Lãnh Ngọc đã sống trong thôn này đã gần hai mươi năm, bao năm mưa thuận gió hòa không phải không có, vậy mà chỉ vì một nạn đại hạn mà đổ lỗi việc không có mưa là do một mình nàng? Vốn dĩ ta không để tâm đến tin đồn này, luôn cho rằng đều là tin đồn vô căn cứ, mọi người đều nói đến nhưng ta đều bỏ qua. Nhưng đến một ngày ta uống rượu cùng với lão Nghiêm và những người khác thì phát hiện ra tin đồn này đã ăn sâu trong lòng mọi người rồi.

Uống đến khi gần say thì có mấy người bắt đầu đứng lên tỏ vẻ tức tối phẫn nộ, người cầm đầu chính là lão Nghiêm, ông ta nhìn về phía ta, nói: “Ta ăn nói khó nghe, ngươi đừng để ý, Lãnh lão gia vì ham muốn ích kỷ của bản thân mà mang đến cho thôn dân mối họa lớn như vậy, bây giờ cây trồng cũng bị hạn hán mà chết rồi, đầu xuân năm sau đã định trước là không thu được gì, tính mạng của cả thôn dân từ già tới trẻ đều phụ thuộc vào Lãnh gia đó”

Ta định phản bác mấy câu nhưng mấy lời nói lại biến thành mấy tiếng cười khan.

Đêm đó, ta đến Lãnh gia tìm Lãnh Ngọc, nói mấy tin đồn kia cho nàng nghe rồi khuyên nàng sắp tới phải cẩn thận hơn, không được tin tưởng bất kỳ người nào. Nhưng nàng không để tâm những lời khuyên nhủ của ta, nàng lấy chậu nước nóng cho ta rửa mặt: “Hề thúc, thúc nghĩ nhiều quá rồi, bệnh của Điền Nhi ta cũng chữa khỏi rồi, lúc ấy Nghiêm bá cảm ơn ta, còn đưa cho ta con cá to, vậy sao ông ấy lại hại ta được chứ? Chắc là ông ấy uống nhiều rượu nên mới thuận miệng nói lung tung” Nàng vừa nói vừa nhúng khăn và đưa cho ta: “Thúc lau mặt đi, hôm nay ta tiết kiệm được chỗ nước này, thúc cũng uống say rồi nên dùng nước nóng để tỉnh táo lại”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)