Tân An Quỷ Sự

Chương 121: Bớt

Chương Trước Chương Tiếp

“Cái này trông như bị móng tay chọc vào ấy nhỉ”“Nhị Ngưu Tử, ngươi gặp quỷ nước à?”

“Quỷ nước trông thế nào? Có đẹp không?”

Mấy đứa trẻ ngươi một câu ta một câu bàn tán, nghe chúng hỏi vậy, những giọt nước mắt Nhị Ngưu Tử vừa mới khó khăn kìm nén lại tiếp tục rơi xuống, cậu bé kéo Hề Thành, vứt toàn bộ những thứ như đánh cược, tôn nghiêm ra sau đầu: “Hề Thành, làm sao bây giờ, ta sợ…”

Hề Thành vỗ nhẹ vào lưng cậu bé như đang trấn an: “Đã ra khỏi sông cả rồi thì sợ gì nữa. Nhớ kỹ, từ giờ không được đến Ngọc Hà chơi, nếu có lần sau thì ta không cứu ngươi nữa đâu”

Nhị Ngưu Tử hít nước mũi, ra sức gật đầu, đột nhiên cậu bé nắm lấy cánh tay Hề Thành: “Ôi, sao chỗ này của ngươi lại có một vết bớt kỳ quái thế này” Đám trẻ con vây lại và nhìn thấy trên cánh tay của Hề Thành có một vết bớt hình bầu dục, màu xanh, bên trong có nhiều mảnh nhỏ như vảy cá.

“Từ khi sinh ra đã có rồi, ông nội ta nói là do di truyền”

“Ta nghe mẹ nói, ngươi được ông nội…” Nhị Ngưu Tử gãi đầu, bỗng nhiên không nói tiếp, toàn bộ người trong thôn đều biết Hề Thành được Hề bá nhặt về, nhưng không ai nói sự thật với cậu bé, sợ cậu bé nghe xong sẽ buồn.

Hề Thành vỗ vai Nhị Ngưu Tử: “Không cần che giấu như vậy, ta đã lớn như thế này rồi, cũng đoán được lai lịch của mình, không vì chuyện này mà buồn đâu. Trái lại ngươi mau chóng về nhà đi, băng bó lại miệng vết thương, nếu không để chảy mủ thì không tốt đâu”

Ánh chiều tà chiếu rọi xuống, mấy đứa nhỏ dắt tay nhau đi vào thôn, nhưng chúng không ngờ được, đây chính là quãng đường cuối cùng chúng có thể đi hết cùng nhau. Không biết rất nhiều năm sau, liệu chúng có chợt nhớ lại về buổi chiều này, nhớ lại sự ngây thơ chất phác vốn có nhưng cuối cùng đã mất của mình hay không.

Hề bá đứng một lúc lâu trước miếu thờ, cuối cùng hai chân run rẩy quỳ xuống, ông ta nhìn hũ tro đen như mực bên trong, mí mắt khẽ giật vài cái, hai hàng nước mắt lăn dài.

“Hôm nay, mấy người Bạch Dũng đi đến Lạc Dương mời vị trụ trì đó, hy vọng ông ta có thể tới đây trấn áp hồn phách của cô, nhưng vị cao nhân đó đuổi bọn họ đi, ông ta nói: “Lòng ma khó đoán, dù ngươi có mời người có pháp lực cao hơn thì cũng vô dụng” Ta biết, cô quyết tâm muốn chôn cả thôn cùng mình, đúng không?” Ông ta cúi đầu và bật cười, sau đó ngẩng phắt đầu lên: “Lúc đó, ta đã để cô đi, vì sao cô không đi? Cứ để chúng tự sinh tự diệt đi, hạt châu của cô thì có thể cứu được bao nhiêu người? Cô đã chịu đựng đến mức ngay cả giọt nước mắt cuối cùng cũng khô lại, trái lại bọn họ lại muốn hại cô, nói chính sự tồn tại của cô đã dẫn tới trận hạn hán đó”

Ông ta cười một lúc, cười đến mức cả cơ thể nghiêng ngả trên mặt đất, nước mắt cũng không dừng lại được: “Nhưng mà, ta nào có tư cách phán xét người khác chứ? Ta chính là kẻ khốn nạn nhất, bọn họ đuổi đánh cô ngay khi ta đang ở cạnh, nhưng ngay cả một câu nói đỡ cho cô, ta cũng không dám thốt lên. Mấy năm gần đây, ta vẫn luôn tự an ủi bản thân rằng ta không dám đứng ra là vì Hề Thành, nhưng bây giờ ta đã già rồi, không muốn tự lừa mình dối người nữa. Ta vốn không vì bất cứ ai khác mà chỉ là vì bản thân, ta sợ bản thân bị cô làm liên lụy, sẽ rơi vào kết cục như cô, nên mới thấy chết mà không cứu”

Hề bá gục xuống mặt đất. Lúc ngẩng đầu lên, nước mắt trong mắt ông ta cũng đã khô, tròng mắt đỏ bừng, toát lên vẻ điên cuồng: “Ta là một kẻ khốn nạn, cưỡng ép cô, rồi lại bỏ mặc cô” Ông ta xoa hũ tro cốt, hai tay siết chặt nó: “Chắc chắn người đầu tiên mà cô muốn trả thù là ta, chỉ có thể là ta, là ta”

Ông ta buông lỏng hai tay và nhẹ nhàng vuốt hũ tro cốt rồi ôm nó vào lòng: “Lãnh Ngọc… Tiểu thư… Ta sai rồi, cũng không thể quay đầu lại được nữa, cô xuất hiện đi, giết ta, giải thoát cho ta đi”

Cánh cửa phía sau chợt vang lên tiếng cót két, Hề bá còn tưởng lời nói của mình thật sự gọi được vong hồn của Lãnh Ngọc trở về, bèn vội vàng quay đầu lại, không ngờ lại nhìn thấy Khổng Chu và Lưu Tự Đường, Dư Xán Nhi đứng sau họ. Cả ba người đều đang nhìn chằm chằm vào ông ta, không nói một tiếng nào, hiển nhiên họ đã nghe thấy toàn bộ những lời ông ta vừa nói.

“Thì ra cha ruột của Hề Thành, chính là ông” Một lúc lâu sau, Lưu Tự Đường mới nhẹ giọng nói.

Hề bá vẫn chưa hoàn hồn lại, ông ta nhìn Dư Xán Nhi: “Ngươi…. Sao ngươi lại đến đây?”

“Hắn ta không phải là Dư Xán Nhi, Dư Xán Nhi thật đã bị Lãnh Ngọc giết chết rồi, hắn ta là người cá, là người trong tộc của Lãnh Ngọc, hắn ta đến đây để mang hũ tro cốt đi, còn cả… đứa nhỏ đó nữa” Khổng Chu lạnh lùng nói.

“Các ngươi… biết hết cả rồi sao?” Hề bá mệt mỏi thở dài, cơ thể gục xuống đất.

Từ khi ta sinh ra cây cầu đó đã được xây nối liền thôn và sông Ngọc Hà. Lão gia nói cây cầu đã có từ thời tiền triều rồi, nó được dựng nên bởi người cá. Người cá sống dưới nước, không thiếu thứ gì, chỉ duy không có vải vóc để may quần áo, vì thế họ đã làm cây cầu này để có thể vào chợ của con người đổi vải. Lúc đầu, người cá không muốn mặc rong bèo để đối mặt với chúng ta, nên buổi tối mới xuất hiện. Dần dần, họ có vải vóc, có thể dùng áo mũ để che kín cơ thể, nhưng vẫn lựa chọn buổi tối mới vào thôn như trước, bởi vì có lẽ chợ đêm đã trở thành một giao hẹn giữa họ và con người, một hứa hẹn tin tưởng nhau mãi không phản bội.

Đương nhiên, người cá sẽ không đi tay không đến, bọn họ dùng ngọc trai để đổi lấy vải vóc, những hạt ngọc trai trắng tinh sáng ngời, mượt mà bóng loáng, chất lượng hơn hẳn những con nghêu sò được dùi mài. Hơn nữa, những hạt ngọc trai này còn có một công dụng thần kỳ khác là có thể chữa được bệnh lao. Chỉ cần mài chúng thành bột và uống thì sẽ giúp long đờm, giảm nghẹt mũi, ho khan. Nhưng chúng được tạo ra từ nước mắt của người cá, mà người cá thì lại quá chất phác hạnh phúc, rất ít khi khóc, nên những hạt ngọc trai này mới quý giá như vậy.

Khi đó, mỗi tháng một lần sẽ có chợ đêm, quy mô lớn hơn bây giờ rất nhiều, hơn nữa cũng không cần thắp đèn, bởi vì những hạt ngọc trai mà người cá mang tới đã chiếu sáng cả bầu trời rồi. Những người ngoài thôn bị bệnh lao cũng thường xuyên mang vải tự dệt đến chợ đêm để đổi lấy nước mắt của người cá. Nhưng người cá chất phác tốt bụng, nếu gặp nhà ai có người bệnh thì chắc chắn sẽ dùng ngọc trai để đổi dù vải cực kỳ thô ráp, xấu xí.

Có một năm, vào ngày mùng một tháng ba, sau khi mặt trời lặn, các thôn dân lại dựng sạp, chờ người cá đến như thường ngày. Nhưng lần này, mãi mà cảnh tượng người người nối đuôi nhau đi vào trên cây cầu Lai Viễn vẫn không xuất hiện. Một tháng sau đó, người cá vẫn không xuất hiện như đã biến mất vào hư không, kéo dài tới tận sau này.

Nhưng ta biết chuyện gì đã xảy ra. Hơn một tháng trước, lão gia đội mưa mang một bé gái về, trên tay đứa bé có một vết bớt hình bầu dục xen lẫn vảy màu xanh lam.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)