Tân An Quỷ Sự

Chương 120: Cứu người

Chương Trước Chương Tiếp

“Ùm”Cơ thể Hề Thành chìm xuống đáy sông, có kinh nghiệm từ lần trước, bây giờ cậu bé không hề sợ hãi, cậu chụm hai chân lại, bàn chân khẽ đạp nhẹ, cơ thể nổi lên trên mặt nước giống như một con cá. Sau khi ngoi đầu lên, cậu mới phát hiện Nhị Ngưu Tử và vài người nữa đã bơi ra xa vì sợ bị mình trả thù. Cậu bé nhớ tới lời của Lưu Tự Đường, trong lòng rất lo lắng, bèn vỗ mặt nước hét lớn về phía họ: “Mấy người các ngươi đừng chơi nữa, mau về đi, trong sông có quái vật đấy”

Nhị Ngưu Tử đã chơi ở sông Ngọc Hà từ nhỏ đến lớn, mỗi tảng đá ngọn cỏ ở đây cậu bé đều biết rõ, há lại tin lời nói của Hề Thành, cậu bé cười: “Chắc chắn không có quái vật, nhưng kẻ nhát gan thì có đấy. Giỏi thì ngươi cứ tới đây đuổi theo ta, đuổi kịp thì ta về với ngươi”

Hề Thành biết khuyên cậu ta cũng vô ích, đành phải lặn xuống sông, bơi về phía mấy cái chân đang bơi đằng trước, tốc độ của cậu bé rất nhanh, lại không cần nín thở, bọt khí phun ra từ trong miệng trôi về phía sau xuôi theo gò má và nhanh chóng biến mất trong nước sông trong veo.

Chẳng mấy chốc, cậu bé đã bơi đến giữa đồng bọn, đang định ngoi đầu lên thì chợt phát hiện chân của Nhị Ngưu Tử đạp kịch liệt vài cái, sau đó đột nhiên duỗi thẳng, không bao lâu sau, cơ thể cậu bé nghiêng sang một bên, sau khi hơi dừng lại trên mặt nước, lại phát ra vài tiếng sặc rồi từ từ chìm xuống, biến mất giữa đám rong, chỉ còn có thể nhìn thấy đôi chân mập mạp của cậu.

Hình như những đứa bé còn lại không phát hiện sự khác thường của Nhị Ngưu Tử, chúng tạt nước vào nhau, càng ngày càng bơi ra xa. Trong lòng Hề Thành lo lắng, không dám dừng lại dù chỉ nửa phút, cậu bé liều mạng bơi về phía Nhị Ngưu Tử, vừa định đẩy đám rong lộn xộn ra thì đúng lúc này, một giọng hát bỗng vọng tới từ nơi xa, âm u, đau thương, ngay cả nước sông cũng bị nó làm dao động, từng lớp sóng gợn lên.

Hề Thành ngẩng đầu, phát hiện cách đó không xa có một bóng dáng mờ mờ ảo ảo màu trắng đang nổi lên, không đến gần, cũng không lui ra phía sau mà cứ đứng ở đó như đang nhìn trộm cậu.

Trong lòng cậu chợt ớn lạnh, một nỗi sợ hãi tràn vào trong ngực, nhưng Nhị Ngưu Tử đang trong tình thế nguy cấp, giờ phút này cậu bé không còn thời gian để nghĩ nhiều nữa.

Hề Thành dùng hết sức đẩy rong ra, ôm lấy cơ thể tròn trịa của Nhị Ngưu Tử và bơi lên trên. Kỹ năng bơi của cậu bé vốn vô cùng tốt, nhưng Nhị Ngưu Tử vừa mập vừa cao, cơ thể lớn như hai người gộp lại, Hề Thành liên tục lấy sức vài lần nhưng vẫn không thể kéo cậu ta nổi lên trên mặt nước. Cậu bé vô cùng lo lắng, khóe mắt lại liếc thấy bóng dáng cách đó không xa đã biến mất, trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn. Cậu bé cắn môi, hai tay ôm chặt bụng Nhị Ngưu Tử, dùng sức đạp chân xuống đáy sông.

Lần này, cuối cùng cậu bé cũng đã phá vỡ được sự trói buộc của nước sông như một thanh kiếm sắc bén và lao vọt lên khỏi mặt nước.

Ánh mặt trời chói chang chiếu thẳng xuống khiến trái tim của Hề Thành trở nên ấm áp, cậu bé vỗ nhẹ lên lưng Nhị Ngưu Tử vài cái, Nhị Ngưu Tử phun ra một ngụm nước rồi vừa thở hổn hển vừa mở mắt ra, hoảng hốt túm lấy cánh tay cậu, lắp bắp một hồi lâu, nhưng cuối cùng lại “òa” một tiếng rồi gục lên vai cậu bé khóc.

“Đồ ngốc, khóc cái gì mà khóc” Hề Thành xấu hổ vỗ lưng cậu bạn: “Ngươi bơi theo ta, chúng ta nhanh chóng lên bờ đi”

Nhị Ngưu Tử méo miệng gật mạnh đầu, rồi bơi theo phía sau Hề Thành. Nhưng vừa bơi được vài bước, mắt cá chân cậu bé chợt lạnh ngắt. Ngay sau đó, một cơn đau thấu xương lan ra khắp cơ thể, cậu bé chỉ kịp thét lên một tiếng đầy kinh hãi rồi lại bị kéo xuống lòng sông.

May mà Hề Thành đã nghe thấy tiếng thét này, lúc quay đầu lại, cậu bé chỉ thấy đỉnh đầu của Nhị Ngưu Tử lộ trên mặt nước. Hề Thành vươn tay ra muốn giữ đầu cậu bé nhưng lại vồ hụt, cậu lập tức lặn thẳng xuống nơi Nhị Ngưu Tử biến mất không chút do dự.

Có hai bóng người bị cuốn vào trong nước, một người là Nhị Ngưu Tử, cậu bé sợ hãi đến mức quên nín thở, hai tay điên cuồng vùng vẫy trong nước, vẻ mặt hoảng sợ muốn giãy ra khỏi thứ đang nắm mình. Dưới cơ thể cậu bé chính là bóng trắng vừa rồi, bây giờ, cuối cùng Hề Thành cũng nhìn thấy rõ dáng vẻ của nàng ta. Đó là một người phụ nữ rất đẹp, mà xinh đẹp thì luôn phải có chút khuyết điểm đi kèm mới càng rung động lòng người, người phụ nữ này cũng như thế, bởi vì nàng ta chỉ còn lại nửa cái xương sọ, một nửa còn lại giống như bị gì đó đập nát, vỡ đến tận hốc mắt, cả nhãn cầu cũng nứt ra. Một tay nàng ta nắm chặt mắt cá chân của Nhị Ngưu Tử, móng tay màu đỏ tím cắm vào trong làn da trắng nõn của cậu bé, đôi mắt nhìn thẳng Hề Thành như đang nói gì với cậu.

Gáy và lưng Hề Thành đều trở nên cứng đờ, ánh mắt của cậu bé và người phụ người phụ nữ đó chạm vào nhau, giọng hát du dương lúc nãy lại vọng tới, cậu bé có thể hiểu được ý nghĩa của bài hát: Đứa nhỏ, đừng lãng phí sự lương thiện của ngươi ở đây, một ngày nào đó, ngươi sẽ trở thành đồ tế ác độc và tham lam.

Cậu bé không hiểu được ý nghĩa sâu xa của bài hát này, nhưng trái tim lại như bị một cơn đau khủng khiếp bóp chặt lấy.

Cậu bé bình tĩnh nhìn người phụ nữ kia một lúc, cuối cùng dùng hai tay rẽ nước bơi về phía Nhị Ngưu Tử, nắm lấy bàn tay đang liều mạng vẫy của cậu bé và kéo cậu lên mặt nước.

Nhị Ngưu Tử bị treo giữa hai người, không thể lên cũng không thể xuống, Hề Thành đạp nước, khuấy nước sông lên thành một vùng đục ngầu, nhưng người bên dưới lại không hề định buông tay, khiến cơ thể Nhị Ngưu Tử như sắp bị xé đứt. Hề Thành cảm thấy sức lực của mình sắp hết, chỉ sợ nếu tiếp tục kiên trì thì mình với Nhị Ngưu Tử sẽ bị người phụ nữ này kéo xuống đáy sông, nhưng cậu bé vẫn không buông tay, trong ánh mắt toát lên vẻ kiên định và một chút chín chắn không phù hợp với độ tuổi khiến Nhị Ngưu Tử đã muốn từ bỏ lại tỉnh táo lại, cậu bé chịu đựng cơn đau ở mắt cá chân và đá mạnh xuống phía dưới.

“Ào”

Hai cậu cùng bơi lên trên, xuyên qua dòng nước và ngoi đầu lên mặt nước.

“Chuyện gì vậy? Vừa rồi… vừa rồi là thứ gì vậy?” Nhị Ngưu Tử vừa thở hổn hển vừa hỏi.

“Đừng nói nữa, mau bơi đi” Hề Thành ra sức đạp chân, cùng Nhị Ngưu Tử bơi về phía các bạn đang lo lắng gọi trên bờ.

Quay lên bờ, Hề Thành cởi bộ quần áo ướt đẫm của mình ra, nhảy lên cầu Lai Viễn và đi về phía nhà mình, đám Nhị Ngưu Tử còn muốn hỏi thêm nhưng lại bị ánh mắt của cậu làm cho sợ tới mức không dám mở miệng. Chúng nối đuôi nhau đi trên cầu, tận đến khi đã cách xa Ngọc Hà mới ngồi xuống thành cầu và thở ra hơi thở đã dồn nén trong lồng ngực một lúc lâu..

“Chân của ngươi không sao chứ?” Hề Thành thấy Nhị Ngưu Tử vừa thở vừa vỗ miệng, bèn ngồi xổm xuống kiểm tra mắt cá chân của cậu bé, cậu thấy trên chân Nhị Ngưu Tử có mấy lỗ thủng màu đỏ vẫn đang rỉ máu trông rất đáng sợ.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)