“Lúc ấy ta được lão tộc trưởng ủy thác giao con gái của ông ấy cho Lãnh lão gia, người vừa khéo đang đi ngang qua bờ biển. Nhưng lúc ta trở về lại phát hiện tất cả mọi người đều đã bị Đảm Sinh ăn thịt. Bao nhiêu năm qua, ta sống ở sông Ngọc Hà chỉ vì Lãnh Ngọc vẫn còn ở đây, nàng ấy còn ở đây ngày nào, thì ta không nỡ bỏ nàng ấy mà đi, để nàng phải sống một mình ở đây”“Tại sao Đảm Sinh ăn thịt hết người trong tộc ngươi mà ngươi lại không để ta giết nó?”
Ánh sáng trong mắt Dư Xán Nhi dần trở nên ảm đạm: “Ta cũng hận nó thấu xương, nhưng nếu nó chết, thiên hạ sẽ không ngừng gặp hạn hán, dân chúng lầm than. Ba mươi năm Đảm Sinh tỉnh dậy một lần, mỗi lần đều mang đến lượng mưa dồi dào, giải cứu vô số dân bị nạn, ta… Không thể vì oán hận của bản thân mà gây tai họa cho dân gian được”
“Nhưng một khi Đảm Sinh thức tỉnh thì nó sẽ ăn thịt người” Lưu Tự Đường nói ra thắc mắc trong lòng.
“Đảm Sinh là linh thú, sau khi vị thư sinh kia không cho nó ăn thịt người thì nó không ăn nữa, nên các ngươi cứ yên tâm”
Khổng Chu và Lưu Tự Đường đều không nói gì, bọn họ nhìn “người” đuôi cá trước mặt, sự tôn kính trong lòng dâng lên mãnh liệt như thủy triều.
Một lúc lâu sau, Khổng Chu cúi đầu hành lễ thật sâu, Lưu Tự Đường cũng làm theo: “Tộc người cá lòng mang chính nghĩa, tại hạ vô cùng kính phục. Ngươi yên tâm, chúng ta nhất định sẽ giúp ngươi báo thù cho Lãnh tiểu thư”
Dư Xán Nhi vội vàng đáp lễ: “Hai vị công tử hiểu lầm ý của ta rồi, ta chưa bao giờ có ý định trả thù thôn dân. Sở dĩ sau khi Lãnh Ngọc chết ta vẫn chưa rời đi, là vì một chuyện khác”
Lưu Tự Đường đang định hỏi là chuyện gì thì Khổng Chu chợt thụi vào cánh tay hắn ta và nhẹ giọng nói: “Hiền đệ, hình như từ nãy tới giờ không nghe thấy tiếng ngáy đấy nữa”
Vừa dứt lời, ba người đều trợn to mắt, đồng loạt nhìn xuống đáy đầm nước, và nhìn thấy ở sâu dưới đầm nước, có hai con mắt màu da cam to như đèn lồng, phát ra ánh sáng đỏ như máu đang nhìn đăm đăm vào tảng đá mà họ đang đứng.
Dư Xán Nhi sợ hãi kêu lên, không cẩn thận ngã lại vào đầm nước, Khổng Chu và Lưu Tự Đường đang định kéo hắn ta lên thì đột nhiên một đợt sóng lớn dâng lên và ập thẳng về phía họ khiến hai người không đứng dậy nổi. Đến khi họ đứng lên lần nữa thì đã bị tình huống trước mặt làm cho sợ ngây người: thân rắn cứng cáp của Đảm Sinh cuộn thành một vòng tròn, quấn Dư Xán Nhi vào bên trong, đầu rắn ngẩng cao, đầu lưỡi chia thành hai nhánh run rẩy lè ra, liếm lên mặt, lên cổ Dư Xán Nhi.
Dư Xán Nhi đã sợ đến mức toàn thân cứng đờ, đuôi cá của hắn ta không còn lắc lư nữa, cơ thể như bị đông cứng, cắm thẳng trên mặt nước.
Khổng Chu lau mặt và trao đổi ánh mắt với Lưu Tự Đường, đồng thời giơ thanh kiếm trong tay lên, chuẩn bị liều chết một trận để cứu Dư Xán Nhi.
Nhưng đúng lúc này, đuôi của con rắn lớn kia run lên, cơ thể uốn éo bơi ra ngoài hang động. Lúc bơi đến chỗ thác nước, cái đầu to lớn của nó xoay lại, nhìn về phía Dư Xán Nhi và nhẹ nhàng gật đầu với hắn ta.
Lại một đợt sóng lớn đánh tới, Đảm Sinh lặn xuống đáy và bơi xuyên qua thác nước, thân rắn cuồn cuộn lúc lên lúc xuống trên mặt nước, chỉ một chốc đã không thấy bóng dáng đâu.
“Nó thật sự là một linh thú, biết ngươi cứu mạng mình nên nó cũng không làm gì ngươi, coi như để trả ơn” Lưu Tự Đường nhìn dòng sông mênh mông, nhẹ giọng nói thầm, rồi kéo Dư Xán Nhi lên mặt nước: “Vừa nãy mới chỉ nói một nửa, rốt cuộc tại sao ngươi vẫn ở lại đây?”
Dư Xán Nhi vẫn chưa hết hoảng sợ, hắn ta thở hổn hển một lúc lâu rồi mới nói với hai người: “Thật không dám giấu giếm, ta ở lại là vì một đứa trẻ”
“Đứa trẻ?”
“Ta nghe lén các ngươi và Hề Thành nói chuyện nên mới đuổi theo đến đây…”
“Đứa trẻ mà ngươi nói là Hề Thành à? Thằng bé thì có liên quan gì đến chuyện kia?”
Dư Xán Nhi cúi đầu, hai hàng nước mắt chảy xuống theo khóe mắt: “Mười năm trước, nàng ấy bị họ đánh trọng thương, dùng hết chút sức lực cuối cùng mới chui vào được kẽ băng nứt trên sông, nhưng đám thôn dân đó vẫn không buông tha cho nàng ấy. Bọn họ vung mái chèo, đánh gãy từng cái xương của nàng. Lúc ấy, ta trốn ở bên cạnh, định bơi qua giúp nàng ấy, nhưng lại bị nàng dùng ánh mắt ngăn cản, bởi vì khi đó nước sông đã gần khô cạn, chỉ còn lại một vũng nước chưa tới nửa mẫu, nếu tùy tiện cứu viện thì sẽ chỉ chết thảm giống nàng ấy mà thôi. Ngoài ra, nàng ấy còn một chuyện khác muốn nhờ ta làm, đó chính là đứa bé. Nàng ấy dùng giọng hát mà chỉ người cá mới có thể nghe hiểu nói cho ta biết, nàng có một đứa con, đang ở ngay trong thôn này, muốn ta nghĩ cách đưa cậu bé đi để tránh rơi vào kết cục giống mẹ mình, nhưng nàng ấy còn chưa kịp nói cho ta biết đứa bé đó là ai thì đã mất máu mà chết”
“Đứa bé đó là Hề Thành?” Lưu Tự Đường trợn mắt.
Dư Xán Nhi lau nước mắt: “Ta cũng mới biết gần đây thôi. Ngày đó, ta đã phát hiện thi thể của Dư Xán Nhi thật sự, cũng vào thời điểm đó, ta nhìn thấy Hề Thành đang bơi trong nước, dù chưa biến thành đuôi cá, nhưng dáng vẻ phiêu dật, khoan thai đó đều chứng tỏ cậu bé tuyệt không phải đứa trẻ bình thường. Hơn nữa, ta còn phát hiện một vết bớt hình vảy cá trên tay cậu bé, giống hệt với mẹ nó”
Khổng Chu nhìn Dư Xán Nhi: “Ta còn vài chỗ chưa nghĩ ra, chẳng lẽ Lãnh tiểu thư mang thai sinh con mà đám thôn dân đều không biết sao? Còn nữa, cha ruột của đứa trẻ này là ai?”
Dư Xán Nhi cúi đầu: “Ta cũng chỉ đoán thôi. Người cá vốn khác với con người, thời gian mang thai ngắn lại không lộ rõ bụng, hơn nữa nàng ấy sống một mình, cho nên không bị người khác phát hiện cũng là chuyện bình thường. Nàng ấy có thể thần không biết quỷ không hay sinh hạ đứa bé, nhưng cũng biết mệnh mình không còn dài, nên đã giao đứa bé cho một thôn dân có thể coi là có chút thân quen, chính là Hề bá, sau đó thản nhiên chịu chết. Còn cha ruột của đứa trẻ là ai thì ta thật sự không biết”
“Cho nên ngươi ở lại đây, là muốn nhân lúc chưa ai phát hiện ra thân phận thật sự của cậu bé, dẫn cậu bé rời đi?” Khổng Chu tiếp tục hỏi.
“Không chỉ thế mà ta còn muốn đưa tro cốt của nàng ấy về Nam Hải. Dù sao thì nơi đó mới là quê hương của chúng ta, ta nghĩ chỉ có như vậy, nàng ấy mới có thể tháo bỏ khúc mắc, không làm chuyện ác nữa”
Ánh chiều tà phủ lên sông Ngọc Hà khiến mặt nước tỏa sáng lấp lánh, có mấy đầu người màu đen nhấp nhô giữa sông, phát ra tiếng cười đầy vui vẻ.
“Hề Thành, mau xuống đi, lần trước không so với ta, lần này cũng không dám, đúng là đồ nhát gan”
Hề Thành ngồi trên bờ, hất bọt nước về phía Nhị Ngưu Tử: “Mấy người các ngươi mau về nhà đi, từ giờ cũng ít ra sông chơi thôi, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì ta biết ăn nói thế nào với cha mẹ các ngươi đây”
Nhị Ngưu Tử lè lưỡi với cậu bé rồi hát to: “Hề Thành là một tên nhát gan, mỗi ngày ở nhà uống nước rửa chân…”
Hề Thành tức giận nhặt một tảng đá ném về phía Nhị Ngưu Tử, Nhị Ngưu Tử há chịu buông tha cho cậu, nó và mấy đứa bạn chạy ra khỏi sông, hai người nâng tay, hai người nhấc chân, hợp lực ném Hề Thành xuống nước.