Tân An Quỷ Sự

Chương 118: Đảm sinh

Chương Trước Chương Tiếp

“Sau đó nó đi đâu?”“Lúc ta chu du bốn phương đã từng đến Nam Hải, ngư dân sống ở bến cảng nói trong vùng biển này có một con rắn lớn, tên là Đảm Sinh, rất thích ăn người cá, một bữa phải ăn tới mấy trăm người, sau đó sẽ ngủ say trong bùn cát hơn ba mươi năm, sau khi tỉnh lại, lại tiếp tục săn bắt người cá”

“Vậy Long Vương cũng chính là Đảm Sinh?”

“Nếu ta không đoán nhầm thì đúng là con súc sinh đó. Đảm Sinh có thể điều khiển nước, đi đến đâu là có lũ lụt đến đó nên thường được mấy người không biết gốc rễ của nó kính thành Long Vương”

“Vậy nên năm đó vì trốn chạy Đảm Sinh nên người cá mới đi từ Nam Hải đến đây, nhưng cuối cùng vẫn bị con rắn khổng lồ đó tìm được. Để tránh việc cả tộc bị diệt sạch, người cá đã giao huyết mạch duy nhất cho Lãnh lão gia nuôi dưỡng, nhưng mười năm trước, thôn gặp hạn hán, dân làng cho rằng vì họ chứa chấp Lãnh tiểu thư nên mới đắc tội Long Vương, bởi thế đã đánh chết nàng ta trong nước” Sau khi nói xong, trong lòng Lưu Tự Đường đã tràn ngập nỗi buồn bã.

Khổng Chu không xử trí theo cảm tính như hắn ta, hắn bấm ngón tay tính toán: “Ba mươi năm, Lãnh tiểu thư mất năm hai mươi tuổi, đến bây giờ đã mười năm, không ổn, e rằng Đảm Sinh lại sắp tỉnh dậy rồi”

Lưu Tự Đường nôn nóng nói: “Bây giờ không còn người cá cho nó ăn thịt nữa, liệu Đảm Sinh có quay lại ăn thịt người như trước kia không?”

Khổng Chu nhìn hắn ta: “Ta cũng lo giống huynh, nên chúng ta nhất định phải diệt Đảm Sinh trước khi nó thức tỉnh”

“Nhưng làm sao tìm được chỗ nó ngủ?”

“Vì sợ bị người khác tìm thấy nên bình thường con rắn khổng lồ đó sẽ tìm một chỗ vừa có bùn cát chất đống vừa không có con người qua lại để ngủ, hơn nữa Đảm Sinh ưa lạnh nên thường sẽ ẩn nấp trong hang động” Hắn ta xoa cằm: “Không biết gần đây có chỗ nào thích hợp cho nó ngủ không nhỉ?”

“Có một nơi tương đối phù hợp với những đặc điểm mà huynh nói” Hề Thành vẫn luôn yên lặng lắng nghe ở bên cạnh đột nhiên lên tiếng, cậu bé đi tới trước mặt Khổng Chu và nói: “Đệ nghe Nhị Ngưu Tử nói, lúc chúng đang nghịch nước ở phía mạn sườn Bắc con sông thì phát hiện một hang động rất lớn, bên ngoài được bao phủ bởi một thác nước, người bình thường tuyệt không thể đi vào được. Cậu ta còn bảo, hình như lúc đứng ở ngoài động thấp thoáng nghe thấy tiếng ngáy rất nhỏ, lúc đó đệ tưởng cậu ta cố ý dọa mình, bây giờ nhớ lại, rất có thể đó là nơi ẩn náu của con súc sinh đó”

Khổng Chu vỗ mạnh lên bả vai Hề Thành vài cái: “Đứa trẻ ngoan, đệ nghe bọn ta nói nhiều như vậy, chẳng những không sợ hãi mà ngược lại còn cung cấp một manh mối quan trọng như vậy, quả thực là hiếm có”

Lưu Tự Đường cũng đi tới và nhìn Hề Thành với vẻ khen ngợi: “Đứa nhỏ này không chỉ đầu óc nhanh nhạy, mà còn hiền lành chất phác, còn đáng khen hơn cả những người khác trong thôn này” Hắn ta kéo Hề Thành lại: “Đệ về nhà trước đi, nhưng phải nhớ rõ, tuyệt đối không được nói chuyện đệ vừa nghe thấy cho ai dù chỉ một chữ, được không?”

Hề Thành gật đầu thật mạnh: “Đại ca, Khổng đại ca, các huynh định đi đâu vậy?”

Khổng Chu giắt lại bầu rượu hồ lô vào bên hông, cười hì hì: “Đi tìm Long vương”

Con thuyền nhỏ rẽ nước trên mặt sông chảy xiết, đi vào một vùng nước yên tĩnh. Hai người chèo thuyền đi được khoảng chừng một mẫu đất, tiếng nước chảy dần vọng tới, càng lúc càng lớn, càng ngày càng vang. Lưu Tự Đường ngừng chèo, đi đến đầu thuyền giơ tay lên đặt trước trán rồi nhìn về phía xa xăm. Sau khi quan sát một lúc, tầm mắt hắn ta dần tập trung vào một hang động màu đen, thác nước chảy dài che kín cửa hang, khiến sương mù bốc lên trên mặt nước.

“Chắc là chỗ này” Lưu Tự Đường lại ngồi xuống, cầm mái chèo lên, càng dốc sức chèo về phía trước cùng với Khổng Chu, chỉ lát sau đã tới gần hang động.

Hang động rất lớn, hệt như một con quái vật khổng lồ dữ tợn đang há miệng, còn thác nước đó chính là nước dãi trong miệng nó, trông như thể sẽ lập tức nuốt chửng hai người chỉ trong tích tắc.

“Huynh có nghe thấy gì không?” Khổng Chu hỏi hắn ta.

Lưu Tự Đường nín thở, hình như bên tai thấp thoáng truyền đến từng đợt ngáy lúc lớn lúc nhỏ, lúc cao lúc thấp, xuyên qua tiếng nước mà lọt vào màng nhĩ. Hắn ta gật đầu với Khổng Chu: “Chắc đúng là con súc sinh đó ở chỗ này rồi”

Khổng Chu lập tức nâng cao tinh thần, hắn buộc dây thuyền vào một tảng đá, sau đó nhìn qua Lưu Tự Đường.

Lưu Tự Đường ngầm hiểu, hai người nhanh chóng cởi quần áo, chỉ mặc trung khố, đeo kiếm ra sau lưng và đồng thời nhảy xuống sông, bơi về phía hang động.

Tiếng thác nước chảy vừa lớn vừa rỗng, Lưu Tự Đường cảm thấy tai mình sắp điếc luôn rồi. Hắn ta lặn sâu xuống nước và bơi xuyên qua thác nước từ bên dưới, đến khi ngoi đầu lên, hắn thấy Khổng Chu cũng đã bơi vào, hai người trèo lên một tảng đá lớn trong động và cẩn thận quan sát nơi cách biệt với thế giới bên ngoài này.

Trước mắt là một khoảng rộng lớn, trong động rộng rãi sáng sủa, bên dưới là đầm ngọc bích gợn nước sóng sánh, bên trên là bầu trời xanh, mây mù như tranh vẽ, cũng không nghe thấy tiếng nước chảy nữa, toàn bộ hang động đều trống trơn.

Lưu Tự Đường vừa định cảm thán thì lại nghe thấy tiếng ngáy. Lần này hai người đã vào động, tiếng ngáy xông thẳng vào lỗ tai hắn ta mà không bị thứ gì ngăn cản, âm lượng lớn một cách đáng sợ, giống như đang đánh trống vậy.

Lưu Tự Đường hạ giọng: “Khổng huynh, con quái vật đó đang ở ngay bên dưới đầm nước, nhân lúc nó còn đang ngủ say, huynh dùng Thừa Ảnh chém chết nó trong một chiêu luôn đi”

Khổng Chu gật đầu: “Thỉnh công tử đứng trên tảng đá lớn ở cửa động canh giữ giúp ta, phòng khi con súc sinh đó chạy trốn”

Lưu Tự Đường rút kiếm Thanh Phù ra, nắm trong lòng bàn tay: “Ta nhất định sẽ không phụ sự nhờ cậy của huynh”

“Keng”

Thừa Ảnh được rút ra khỏi vỏ, bóng thanh kiếm phản chiếu lên vách đá, Khổng Chu bay lên, cầm kiếm phóng về phía dưới đầm nước, nhưng kiếm còn chưa chạm vào mặt nước, một giọng hét đã vọng vào từ bên ngoài thác nước vào: “Tiên sinh đừng hành động liều lĩnh như thế, nếu làm tổn thương đến tính mạng của Đảm Sinh thì sẽ không thể lường được hậu quả đâu”

Đồng thời, một người tiến vào từ bên dưới thác nước, hắn ta để trần thân trên, nổi lên giữa đầm nước, ngực không ngừng phập phồng.

Khổng Chu khựng lại, hắn ta bay ra khỏi mặt nước và đáp xuống tảng đá lớn mà Lưu Tự Đường đang đứng.

“Là ngươi?” Lưu Tự Đường nhìn người vừa tới, chẳng phải là Dư Xán Nhi trong thôn đây sao, hắn ta nhíu mày: “Sao ngươi lại tới đây? Còn nữa, sao ngươi biết Đảm Sinh đang ngủ ở đây?”

Dư Xán Nhi nhìn chằm chằm hai người trước mặt, một lúc lâu sau, dường như cuối cùng hắn ta cũng hạ quyết tâm, chống hai tay vào tảng đá lớn và trèo lên, để lộ toàn bộ cơ thể trước mặt bọn họ.

Lưu Tự Đường và Khổng Chu kinh ngạc nhìn hắn ta, bởi vì nửa người dưới của Dư Xán Nhi không phải là hai chân của con người, mà là một cái đuôi cá thô to, vảy bạc trên đuôi cá lấp lánh, còn sáng hơn cả ánh sáng phản chiếu trên vách động.

“Ngươi là… người cá? Lưu Tự Đường kinh hãi nói.

Dư Xán Nhi nhẹ nhàng cúi người xuống: “Không dám giấu giếm hai vị công tử, mấy ngày trước Dư Xán Nhi chân chính đã bị hồn phách của Lãnh Ngọc kéo vào sông Ngọc Hà và chết dưới đáy sông nên ta mượn thân xác của hắn ta để trà trộn vào thôn, hôm nay đuổi theo các vị nên mới hiện ra chân thân”

“Nhưng không phải người cá đã bị diệt tộc rồi sao? Sao ngươi vẫn còn sống?” Khổng Chu khó hiểu hỏi.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)