“Lý Nghĩa Sơn có một tác phẩm nổi tiếng như thế này:Trăng sáng biển xanh, châu đổ lệ,
Khói vương nắng ấm, ngọc Lam Điền.
Công tử có biết vì sao hạt châu đó lại đổ lệ không?”
Khổng Chu buông hồ lô rượu xuống, ngẩng đầu lên hỏi.
Lưu Tự Đường hứng thú nói: “Xin rửa tai lắng nghe”
“Trong “Bác Vật chí” của Tấn Hoa có ghi chép: Nam hải thủy hữu giao nhân, thủy cư như ngư, kỳ nhãn năng khấp chu, điển cố này có tên là giao nhân khóc châu. Ý của nó là, ở biển Nam có giao, sinh sống dưới nước như một con cá, lúc nó khóc, nước mắt sẽ hóa thành những hạt trân châu xinh đẹp. “Thái Bình Ngự Lãm” cũng đã ghi lại một cố sự, rằng biển Nam có một người cá tên là Tuyền Khách đã đi lên bờ chơi và ở lại một gia đình trong nhiều ngày. Nàng thấy thùng đựng gạo trống không, chủ nhân muốn bán tơ sống để kiếm kế sinh nhai thì bèn xin chủ nhân một thứ để đựng rồi gào khóc vào trong đó, nước mắt của nàng biến thành hạt trân châu, chứa đầy cả một khay. Sau đó nàng tặng nó lại cho chủ nhân, giúp hắn vượt qua ải khó khăn”
“Những người cá này đúng là rất trung thành và tốt bụng” Lưu Tự Đường khen ngợi.
Khổng Chu nhếch khóe miệng, hừ lạnh một tiếng: “Trung thành và tốt bụng à, huynh có biết kết cục của họ như thế nào không?”
“Họ… Sao rồi?”
“Lượng nước mắt mà một người cá có thể tiết ra trong đời có giới hạn, nếu như đã khóc ra quá nhiều trân châu thì sẽ khóc ra trân châu máu. Những người cá khóc ra trân châu máu, nhẹ thì bị mù, nặng thì chẳng bao lâu sẽ lìa đời. Nhưng mấy kẻ đó thấy trân châu có giá trị rất cao, bèn nhốt người cá lại, ngày đêm đánh nàng khiến nàng khóc suốt ngày, chúng sẽ thu gom nước mắt người cá để bán lấy tiền bạc”
“Cho nên, người cá đã khóc đến chết sao?”
“Đúng vậy, nàng chỉ một lòng muốn cứu người, không ngờ lại khiến loài người sinh lòng gian ác, cuối cùng làm liên lụy đến cả tính mạng mình”
Lưu Tự Đường đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó, hắn ta nhíu mày nhìn Khổng Chu: “Đúng rồi, ta từng nghe Hề Thành nói, trước đây, chợ đêm của thôn này có bán trân châu, hơn nữa, ta còn từng nằm mơ thấy những người trong chợ đều biến thành người cá, chẳng lẽ là…”
Khổng Chu gục đầu xuống: “Đúng vậy, cây cầu đó được xây bởi người cá. Sau khi lên bờ, họ cần thời gian một nén nhang để đổi từ đuôi cá sang thân người. Cây cầu đó được xây để khi lên bờ, đuôi cá không bị cát đá, bùn đất bên bờ sông mài vào, hơn nữa nó còn được thiết kế đặc biệt để khi đi qua cây cầu, người cá sẽ tiến thẳng vào thế giới của loài người và đổi trân châu lấy vật dụng mà họ cần”
Lưu Tự Đường như bừng tỉnh ngộ: “Thảo nào một đầu cây cầu đó ở trong nước, một đầu dẫn vào trong thôn, thì ra là lối đi thông qua hai thế giới” Ánh mắt của hắn ta sáng ngời, âm lượng tăng lên gấp mấy lần, gần như là hét lên: “Vậy nghĩa là Lãnh tiểu thư không phải người mà thật sự là người cá sao?”
Khổng Chu khẽ gật đầu: “Cho nên trước khi chết, trong lòng nàng vẫn luôn nhớ đến cây cầu đó, nàng muốn được trở lại làn nước, tiếc rằng lúc đó đang hạn hán, có muốn về cũng không được”
“Vậy bây giờ chỉ còn lại hai vấn đề thôi. Một là, Lãnh tiểu thư là người cá, thế thì tại sao nàng lại lớn lên ở Lãnh gia. Hai là, sau khi trưởng thành, sao nàng lại muốn quay về, tại sao lại chết thê thảm dưới tay đám thôn dân kia?”
“Vấn đề thứ nhất ta chỉ mới nghĩ ra được một nửa, vừa nãy huynh nói trước đây, chợ đêm của thôn này có bán trân châu, hơn nữa theo như dáng vẻ của cây cầu san hô này thì chắc là người cá và thôn dân đã qua lại với nhau từ trước và trao đổi với nhau. Cho nên, chắc là lúc đó người cá và thôn dân vẫn chung sống hòa bình với nhau. Có lẽ có một hôm nào đó, những người cá đó gặp phải khó khăn không thể vượt qua nên đã gửi gắm Lãnh tiểu thư lại cho một thôn dân nào đó. Người này chính là Lãnh lão gia”
“Suy luận của Khổng huynh cũng không sai, cái này cũng có thể giải thích tại sao bây giờ trong sông không có người cá nữa, vì rất có thể vì khó khăn đó mà họ đã bị diệt tộc rồi. Nhưng rốt cuộc họ gặp phải vấn đề nan giải gì mà cả tộc chỉ còn lại một mình Lãnh tiểu thư chứ?”
“Đó cũng chính là một nửa vấn đề còn lại mà ta không thể giải đáp nổi. Còn về vấn đề thứ hai, ta nghĩ, rất có thể nó có liên quan đến vấn đề thứ nhất, nên chỉ cần chúng ta điều tra rõ ràng nguyên nhân người cá bị diệt tộc là sẽ hiểu rõ được”
Nói đến đây, toàn bộ câu chuyện đã được làm rõ từng bước, nhưng bí ẩn nguyên nhân người cá bị diệt tộc vẫn chưa được làm rõ thì bọn họ vẫn chỉ có thể giậm chân tại chỗ, không thể tháo gỡ dù chỉ một chút. Số rượu trong hồ lô đã bị Khổng Chu uống gần hết, hắn bèn ung dung xoay hồ lô trên ngón trỏ, hết vòng này tới vòng khác, tốc độ càng lúc càng nhanh.
“Đại ca, ôi, Khổng đại ca, thì ra huynh ở đây, ta tìm các huynh một lúc lâu rồi đó”
Giọng Hề Thành vọng tới từ phía đầu cầu bên kia, hồ lô rượu dừng lại và nằm yên trong tay Khổng Chu, trái tim rối bời vừa nãy cũng phút chốc được ổn định lại, hắn bình tĩnh nhìn đứa bé vừa thở hổn hển vừa chạy về phía mình.
Hề Thành thở hổn hển mất một hồi lâu mới đứng thẳng người lên được, cậu bé nhìn hai người trước mặt: “Ta… hỏi được một ít tin tức liên quan đến nạn hạn hán mười năm trước”
“Tin tức gì?” Lưu Tự Đường vội hỏi.
“Mẫu thân của Nhị Ngưu Tử nói, đại hạn năm ấy, vì người trong thôn đắc tội với Long vương nên mới bị hạn hán ba năm liên tục, nước sông khô cạn, cây mạ chết héo, nếu không phải sau đó đã tìm được nguyên nhân hạn hán thì e là toàn bộ người trong thôn đã không thoát khỏi kiếp nạn đó”
“Long vương” Khổng Chu lặp lại hai chữ này, sau đó quay đầu nhìn dòng sông đang chảy cuồn cuộn, một lúc lâu sau vẫn không nói gì.
“Khổng huynh, có phải huynh nghĩ tới chuyện gì không?” Lưu Tự Đường sợ cắt đứt mạch suy nghĩ của hắn, bèn thấp giọng hỏi.
“Ta đang nghĩ tới chuyện, vốn dĩ người cá sinh sống tại Nam hải, nhưng tại sao lại đến sông Ngọc Hà sinh sống và sinh sôi nảy nở chứ?”
“Thông thường đều vì bất đắc dĩ nên mới phải xa xứ” Lưu Tự Đường tự lẩm bẩm một mình.
“Bất đắc dĩ” Khổng Chu tiếp tục lặp lại mấy chữ này. Đột nhiên, hắn nắm chặt hồ lô rượu rồi ngửa mặt lên trời cười vài tiếng: “Đúng rồi, vì bất đắc dĩ nên họ mới rời quê hương, đi tới sông Ngọc Hà cách ngàn dặm, nhưng điều khiến họ không ngờ được là kẻ khiến họ phải rời khỏi nơi chôn rau cắt rốn vẫn chưa chịu dừng lại, mà nhiều năm sau, lại tiếp tục tìm tới tận nơi”
Lưu Tự Đường nghe thấy thế thì ngẩn ra: “Rốt cuộc là kẻ nào đã khiến người cá phải rời khỏi Nam Hải vậy?”
Khổng Chu cười ha ha: “Long vương”
Trong “Thủy Kinh chú” có một cố sự như thế này: Có một vị thư sinh khi còn bé đã bắt được một con rắn nhỏ và nuôi lớn nó. Sau khi con rắn lớn lên, thư sinh đã cõng nó đi, vì vậy được gọi là “Đảm Sinh”. Nhưng vì càng ngày rắn càng lớn hơn trước, thư sinh không thể cõng nổi nó nữa, bèn phóng sinh nó vào một vùng đầm lầy. Nhiều năm trôi qua, con rắn lớn biến thành rắn khổng lồ và nuốt chửng người đi đường ở gần đầm lầy. Lúc này, thư sinh đã già, sau khi nghe thấy chuyện này bèn đến đầm lầy thăm dò. Quả nhiên rắn khổng lồ bèn lao ra tấn công, vì vậy thư sinh bèn gọi: “Đảm Sinh”, nghe thấy thế, rắn khổng lồ bèn gục đầu xuống và rời khỏi đó. Người dân trong huyện nghe thấy chuyện này bèn bắt thư sinh lại, muốn xử tử hắn. Nghe thấy tiếng thở dài trong nhà giam của thư sinh, Đảm Sinh bèn căm hận nhấn chìm cả huyện xuống đáy hồ, chỉ còn nhà tù giam thư sinh là còn ở lại trên mặt đất.