“Hề bá, chuyện liên quan đến Lãnh tiểu thư này ông vẫn còn điều gì không tiện nói với ta sao?” Thấy Hề bá không nói lời nào, Khổng Chu lại hỏi câu nữa, trước mắt hắn đánh giá đây là một lão bá ôn hòa lễ độ, thế nhưng hắn không ngờ được rốt cuộc bí mật gì được giấu sau bộ mặt ôn hòa đó“Tiên sinh quá lo lắng rồi” Sau một lúc im lặng, cuối cùng Hề bá mới lên tiếng, ông ta mỉm cười nhẹ nhàng, sau đó giữ bình tĩnh lại và lan tỏa sự điềm tĩnh đến mọi người: “Lãnh tiểu thư là con gái duy nhất của Lãnh lão gia, chuyện này mọi người đều biết, sau khi cha của nàng qua đời, nàng ta đã đuổi hết gia nhân đi rồi sống một mình trong Lãnh phủ, tuy nhiên liệu rằng nàng ta còn có nơi nào đó lưu luyến hay không thì đó là chuyện riêng của nàng ta, chúng ta làm sao có thể biết được chứ?”
Khổng Chu lẳng lặng nhìn chằm chằm ông ta một lúc, sau đó lấy bình rượu bên hông ra khẽ nhấp một hớp: “Nếu ông không biết, vậy ta sẽ đi vòng quanh khu này một lúc, xem có thể tìm thấy nàng ta hay không, chỉ khi tìm thấy được nàng ta mới có thể thực hiện bước tiếp theo”
Hề bá đưa tay chỉ về phía cửa: “Tiên sinh xin cứ tự nhiên, nếu có cần hỗ trợ thì ngài cứ nói cho ta biết”
Khổng Chu cười một tiếng, xoay người đi ra ngoài, lúc đi qua Lưu Tự Đường, hắn ngẩng đầu lên: “Lưu công tử có muốn đi cùng không? Thanh kiếm Thanh Phù kia có thể giúp ta một tay đó”
Bên ngoài nắng gắt như lửa, hoàn toàn trái ngược với sự u ám lạnh lẽo trong nhà, Khổng Chu nhìn ra phía sau phát hiện các thôn dân không đi theo, nói khẽ với Lưu Tự Đường: “Lưu công tử, lời huynh nói hôm qua thật chính xác, xem phản ứng khi nãy của Hề bá, quả thật trong lòng ông ta có một bóng ma, mà không chỉ có ông ta, dường như cả thôn dân cũng ra sức giấu giếm điều gì đó, chẳng qua bây giờ ta chưa có manh mối nào, quả thật không biết nên điều tra từ đâu”
Lưu Tự Đường chăm chú nhìn hắn, mở miệng nói một chữ: “Cầu”
“Cầu sao?”
Hắn ta nghiêng đầu nhìn Khổng Chu: “Lúc ở Lãnh gia ta từng thấy một bức họa, trên đó vẽ cầu Lai Viễn, bức tranh đó chắc là được Lãnh tiểu thư vẽ trong những giây phút cuối cùng của cuộc đời, có thể thấy điều nàng ta nghĩ đến lúc đó chính là cây cầu này. Ta từng đến phía trên cầu điều tra kỹ càng nhưng cũng không phát hiện ra có gì lạ thường, chỉ phát hiện bên cạnh cây câu có một ngôi miếu nhỏ, người được thờ trong miếu chắc là Lãnh tiểu thư”
“Những thôn dân sửa ngôi miếu đó thì càng chứng tỏ họ có tật giật mình, bởi vì để thỏa mãn tâm nguyện của Lãnh tiểu thư lúc còn sống nên khi chết sửa ngôi miếu này để thờ nàng” Khổng Chu kết luận.
“Nhưng mà ta thật sự không nghĩ ra, rốt cuộc Lãnh tiểu thư và cây cầu kia có liên quan gì? Mà như lời Hề bá nói, nàng ta sinh ra và lớn lên ở Lãnh gia, lời nói này chắc không phải là giả, thế nhưng tại sao lại gắn bó với cây cầu kỳ quái đó chứ?”
“Hãy đi xem chỗ đó đi” Khổng Chu lại uống một hớp rượu, hắn sờ cằm: “Đột nhiên ta thấy hứng thú muốn xem rốt cuộc cây cầu kia cổ quái như thế nào”
Trên đường đi tới cầu Lai Viễn, Lưu Tự Đường đã nói cho Khổng Chu về sự thật mà mình đã chứng kiến ở sông Ngọc Hà, chẳng biết tại sao hắn lại không có sự đề phòng gì đối với nam nhân này. Khổng Chu rất nghĩa khí, nhiệt tình và hào hiệp khiến cho hắn ta cảm thấy yên tâm.
Tới càng gần cầu Lai Viễn, nó giống như một cái đai bằng ngọc trắng nối liền thôn trang với mặt dòng sông Ngọc Hà rộng lớn, Khổng Chu nghiêng đầu nhìn, đưa ngón tay cái và ngón tay trỏ ra hiệu chỉ về hướng thân cây cầu: “Cây cầu kia không nằm trên mặt sông nhưng được xây dựng ở giữa lòng sông và thôn trang, công tử thấy nó giống cái gì?”
Lưu Tự Đường cúi đầu suy nghĩ một lúc, sau đó ngẩng đầu lên: “Sạn đạo sao?”
Khổng Chu gật đầu tán thành, hai người bước nhanh hơn đến bên cạnh cầu Lai Viễn, đi qua hai con chó đá không đầu đến giữa cây cầu.
“Nối liền dòng nước và sạn đạo của thôn trang…” Lưu Tự Đường lẩm bẩm: “Đi bộ cũng có thể đến trong thôn, tại sao lại phải xây một cây cầu chứ? Như thế không phải uổng công vô ích sao?”
Khổng Chu không để ý đến hắn ta, hắn ta ngồi xổm xuống, nhìn kỹ thân cầu, còn dùng chuôi kiếm gõ vào mặt cầu.
“Keng keng keng…” Lưu Tự Đường gõ vào mặt cầu phát ra tiếng vang, không bao lâu đã bị hắn ta gõ thủng một lỗ. Khổng Chu cầm viên đá trên tay, vừa sờ vừa soi dưới ánh nắng, đột nhiên hắn đứng lên đi tới đi lui quanh cây cầu, đôi lông mày nhíu lại.
Lưu Tự Đường biết hắn đang suy nghĩ đầu đuôi câu chuyện nên không dám tới quấy rầy, hắnta nhìn thấy bộ quần áo trắng như ánh trăng của Khổng Chu cùng với hai chiếc vòng cổ màu vàng nhạt phía trên quần áo của hắn, không biết tại sao lại có cảm giác quen mắt giống như đã nhìn thấy ở đâu đó.
Thế nhưng còn chưa kịp nghĩ nhiều, Khổng Chu đột nhiên tìm được điểm mấu chốt, vỗ hai tay vào nhau, miệng nở nụ cười.
Lưu Tự Đường bước nhanh tới: “Khổng huynh nhớ ra điều gì đó sao?”
Khổng Chu cầm viên đá trên tay đưa tới trước mặt Lưu Tự Đường: “Huynh nhìn xem đây là cái gì?”
Lưu Tự Đường cầm lấy nó: “Đây không phải là một hòn đá sao?”
“Nhìn kỹ hơn một chút”
Lưu Tự Đường cầm viên đá xoay qua xoay lại, hắn phát hiện ra bên trong viên đá không đặc ruột, mà bên trong như từng chùm, lớn có nhỏ có, to giống như ngón tay, nhỏ giống như con sâu.
“Nhìn ra cái gì chưa?” Khổng Chu mím môi cười.
“Hình như ta đã thấy vật này ở đâu đó rồi…” Trong ánh mắt Lưu Tự Đường thoáng hiện lên một ánh sáng, hắn ta nhớ ra mình đã từng thấy thứ này ở nơi nào đó, những năm trước nước Chú Liên đã từng cống nạp đồ chơi này cho nước Đại Tống, lúc đó ánh sáng đỏ của nó chiếu sáng khắp triều đình, nhận được lời khen của các đại thần.
“Đây là… San hô?” Lưu Tự Đường do dự nói hai chữ.
Khổng Chu hưng phấn dùng ngón tay đâm đâm hắn: “Ta nói Lưu công tử có kiến thức sâu rộng quả nhiên không nhìn lầm, san hô này lớn lên ở biển, không dễ dàng trục vớt, cho nên vô cùng quý giá, thường được các nước Nam Dương coi như là cống phẩm, thế nhưng…” Hắn ngắm nghía bốn phía: “lần đầu tiên ta thấy một cây cầu san hô lớn như vậy”
Lưu Tự Đường càng thấy hỗn loạn: “Sao có thể làm ra được cây cầu đó? Chẳng lẽ nó được xây dựng bởi những người dân trong ngôi làng này sao? Bọn họ lấy từ đâu ra lượng san hô lớn như vậy, hơn nữa, nếu có thể làm ra được thì tại sao không xây cây cầu trên mặt đất chứ?”
Khổng Chu tiến về phía trước, đi thẳng đến cuối cây cầu Lai Viễn hướng đến sông Ngọc Hà, giọng nói của hắn vừa mới hưng phấn đột nhiên trầm xuống: “Cây cầu kia dĩ nhiên không phải người trong thôn này xây lên, sao bọn họ có tài năng khéo léo mà xây nổi một cây cầu như vậy được”
“Vậy là ai đã xây dựng cây cầu?” Vừa dứt lời, trong lòng Lưu Tự Đường đã mơ hồ xuất hiện một đáp án, chỉ có điều giữa hắn và nó như có một lớp màn che không thể nhìn thấu được.
Khổng Chu ngồi trên thành cầu, lại lấy bình rượu của mình ra, Lưu Tự Đường phát hiện chỉ cần hắn thay đổi tâm trạng thì sẽ uống một hớp rượu, bất kể là vui, buồn, bực dọc hay tâm trạng uất ức như bây giờ.