Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, Lưu Tự Đường đã rời giường. Hắn ta không thấy bóng dáng Khổng Chu, cũng không thấy Hề Thành đâu, thế là hắn ta bèn rửa mặt rồi đi ra ngoài. Vừa mới đi tới gần rừng trúc cách cửa nhà không xa, hắn ta đã nghe thấy tiếng trầm trồ đầy kích động của Hề Thành. Hắn ta đi vào rừng trúc theo hướng giọng cậu bé vọng đến và nhìn thấy cách đó không xa, Hề Thành vừa reo hò vừa nhảy, còn không ngừng vỗ tay ủng hộ“Ngươi sao thế? Sao mới sáng sớm mà đã phấn khởi vậy?” Lưu Tự Đường cất bước đi về phía cậu bé, định hỏi cho ra nhẽ. Nhưng đúng lúc này, trên đỉnh đầu vọng tới tiếng “rào rào”, ngay sau đó, một cành tre từ phía trên đập thẳng về phía hắn ta. Lưu Tự Đường nhanh nhẹn phản xạ lại, đạp chân một cái rồi nhảy vọt ra phía trước và đáp xuống cạnh Hề Thành. Sau lưng hắn ta, cây gậy tre cắm thẳng vào mặt đất khiến bùn đất bắn lên tung tóe.
Hắn ta còn chưa kịp lấy lại hơi thở, Hề Thành đã kéo tay hắn ta và chỉ về phía trước: “Huynh nhìn kìa, thanh kiếm của Khổng công tử còn lợi hại hơn của huynh đấy”
Lưu Tự Đường nhìn về phía trước, thấy Khổng Chu đang đứng trên một mảnh đất trống trong rừng trúc, đôi tay chậm rãi vung lên. Hai tay hắn đang cầm chuôi kiếm, đúng hơn là, một thanh kiếm chỉ có chuôi mà không có thân kiếm. Thế nhưng, trên những hàng tre rậm rạp phía Bắc lại thấp thoáng một bóng kiếm bay lơ lửng trên trời. Bóng kiếm chỉ xuất hiện trong chốc lát, rồi lại biến mất theo ánh sáng, nhưng khi một cơn gió thổi qua, lá tre che khuất ánh sáng, bóng kiếm lơ lửng đó lại lần nữa xuất hiện.
Khổng Chu giơ hai tay lên, tao nhã vẽ một đường vòng cung và vung về phía cây tre cao thẳng gần mình. Một tiếng “phập” vang lên, Lưu Tự Đường nhìn thấy thân tre khẽ rung lên, vẫn không có thay đổi gì. Nhưng chỉ ít lâu sau, cây tre tươi tốt xanh biếc từ từ ngã xuống ngay cạnh hắn ta và Hề Thành trong làn gió khẽ thoảng qua. Ánh ban mai dần ló rạng ở phía Đông, chiếu sáng cả rừng trúc, thanh kiếm lại trở nên tàng hình, hợp thành một thể với mùi hương của cỏ cây trong rừng giữa sự tĩnh lặng của trời đất.
Lưu Tự Đường ngẩn người, Hề Thành bên cạnh lại phấn khích kéo ống tay áo hắn ta: “Thấy chưa, thanh kiếm đó biến mất rồi, cứ gặp ánh sáng là nó sẽ lại tàng hình, đúng là một vật thần kỳ”
Khổng Chu nắm chuôi kiếm trong tay và đi về phía họ, chắp hai tay lại: “Để Lưu công tử chê cười rồi, vừa rồi ta không để ý nên không nhìn thấy công tử đến, không biết ta có làm huynh bị thương không?”
Lúc này Lưu Tự Đường mới khôi phục lại tinh thần, hắn khẽ lắc đầu: “Ta không sao, chỉ là, thanh kiếm này của Khổng huynh đúng là không tầm thường, có thể cho ta mượn xem một chút được không”
Khổng Chu đặt chuôi kiếm vào tay hắn: “Huynh phải cẩn thận một chút, tuy huynh không nhìn thấy thân kiếm, nhưng không có nghĩa là nó không tồn tại. Thân kiếm này vô cùng sắc bén, chạm đến đâu là đổ máu đến đấy, tuyệt đối đừng đụng vào nó”
Lưu Tự Đường nhìn thân kiếm tàng hình, tấm tắc khen ngợi: “Ta đúng là thiển cận nông cạn, không biết trên đời còn có thanh kiếm tuyệt vời đến thế này, xem như hôm nay ta đã được mở mang tầm mắt rồi”
“Thanh Thanh Phù của công tử cũng là bảo vật độc nhất vô nhị mà, công tử hà tất phải tự coi nhẹ mình” Khổng Chu cười, nhận lấy chuôi kiếm từ tay hắn ta và tra lại vào trong trong vỏ kiếm.
“Thanh kiếm này của Khổng huynh có tên không?” Lưu Tự Đường tiến thêm một bước và hỏi.
Khổng Chu mỉm cười: “Nó tên là Thừa Ảnh”
“Kiếm Thừa Ảnh?” Hữu Nhĩ nhìn Yến Nương: “Sao tên nó lại kỳ quặc vậy?”
“Nó là danh kiếm thời thượng cổ, nổi danh ngang hàng với Hàm Quang, Tiêu Luyện. Tương truyền, lúc Thừa Ảnh ra lò, giao long phân thân, chim nhạn rơi quên lối về, thế nên nó được đặt tên là Thừa Ảnh” Yến Nương vừa cười híp mắt vừa nói.
Hai người vừa đi vừa nói, không ngờ lại gặp phải Tưởng Tích Tích đang dắt Tấn Nhi đi ra khỏi phủ Tân An, Trình Mục Du đi theo sau.
“Yến Nương” Tấn Nhi vừa dụi mắt vừa nói: “Ta phải dậy sớm tới thư viện học, còn tỷ sao lại ra ngoài sớm thế?”
“Sợi tơ của tiệm thêu sắp hết nên ta và Hữu Nhĩ đi chợ mua một ít” Nói xong, nàng lại hành lễ với Trình Mục Du: “Đại nhân, thư viện Vân Hồ xảy ra chuyện, bây giờ Tấn Nhi tới đâu học vậy?”
Trình Mục Du cũng bước lên trước: “Thành Tân An không phải chỉ có một thư viện, không cần lo không có nơi cho tiểu tử này đi học”
Tưởng Tích Tích đứng bên cạnh chen miệng vào: “Cô nương cũng biết chuyện của thư viện Vân Hồ sao?”
Yến Nương cười, nói: “Việc này gây chấn động lớn như thế, ta tai không điếc mắt không mù, sao lại không biết”
“Cũng đúng, cô nương tai thính mắt tinh, theo ta thấy, tất cả mọi chuyện ở thành Tân An đều nằm trong lòng bàn tay của cô nương”
Yến Nương vẫn cười: “Tưởng cô nương quá khen”
“Tích Tích tỷ tỷ, chúng ta đi thôi, không đi nữa là muộn đấy” Tuy Tấn Nhi còn nhỏ, nhưng vẫn có thể nhạy bén ngửi thấy mùi thuốc súng giữa hai nữ nhân. Cậu bé kéo tay áo Tưởng Tích Tích, chào Trình Mục Du rồi cùng rời đi với nàng ta.
“Trình đại nhân, bây giờ cũng không còn sớm nữa, không đi kịp thì sẽ hết sạch tơ thượng hạng mất, ta cũng xin cáo từ trước” Yến Nương chắp tay chào rồi chuẩn bị rời đi.
“Yến cô nương, xin dừng bước” Trình Mục Du bước nhanh tới trước mặt Yến Nương.
“Đại nhân còn có chuyện gì sao?”
“Tích Tích nói với ta, chân nàng từng bị một thứ kỳ quái làm bị thương, thứ đó chính là một ký tự. Nàng ta còn nói may mà lúc đó có cô nương nên mới có thể diệt trừ bùa quỷ đó. Nhưng ta nghĩ mãi mà vẫn không thông rốt cuộc đó là gì? Mong cô nương vui lòng chỉ dạy”
Yến Nương ngước mắt lên: “Đành phải làm đại nhân thất vọng rồi, ta cũng không hiểu biết nhiều về thứ đó, thật sự cũng không biết nó từ đâu ra”
“Cô nương không muốn nói rõ sự thật?”
Yến Nương khẽ cười: “Lời này của đại nhân thật khó hiểu. Ta và ngài không thân cũng chẳng quen, tại sao ta phải nói hết mọi chuyện cho ngài chứ. Huống hồ, đại nhân cũng có chuyện giấu giếm ta, không hề thẳng thắn chút nào”
Trình Mục Du nghiêm nghị hỏi: “Ta giấu cô nương chuyện gì?”
Yến Nương nhìn chằm chằm hắn, không nói gì, Hữu Nhĩ cạnh nàng lại lắm mồm nói: “Thật là nhàm chán, đại nhân thử nói xem Lưu đại nhân đi đâu rồi?”
Trình Mục Du nhìn nàng một hồi rồi mới nói rõ từng câu từng chữ: “Lưu đại nhân về nhà thăm người thân”
“Về Hộ gia sao?”
“Phải”
Thấy hắn không phủ nhận, Yến Nương cũng không nói thêm gì nữa. Nàng nhìn Hữu Nhĩ và nói: “Đi thôi, chốc nữa hết sạch tơ tốt thì ta xem ngươi đi đâu khóc”
Dứt lời, hai người bèn quay người định rời đi. Giọng Trình Mục Du lại vọng đến từ phía sau, nhưng lần này, âm lượng của hắn đã cao vút hơn hẳn: “Cô nương, không phải Trình mỗ cố tình đề phòng cô, nhưng hành tung và thân phận của cô nương thật sự quá thần bí, ta không thể không lưu tâm chuyện này”
Yến Nương quay đầu nhìn hắn, hai mắt cong lên thành hai đường vòng cung xinh đẹp: “Đại nhân, ta không trách ngài, đấu trí với một người thông minh như ngài cũng là một việc rất thú vị”
Nói xong câu đó, nàng bèn cất bước rời đi cùng với Hữu Nhĩ, không quay đầu lại nữa. Hai người đi xuyên qua phiên chợ sáng đầy náo nhiệt, không dừng lại lâu ở một cửa hàng nào mà đi thẳng về phía thư viện Vân Hồ.