Tân An Quỷ Sự

Chương 113: Khổng chu

Chương Trước Chương Tiếp

Khi Hề bá về nhà đã thấy Lưu Tự Đường đứng trong sân, ngẩn người nhìn vầng trăng tròn“Lưu công tử, bây giờ là giữa mùa hạ, buổi tối trời mát hơn ban ngày, nhân lúc này hãy mau chóng đi nghỉ ngơi, chắc hôm nay ngươi cũng mệt rồi”

Lưu Tự Đường xua tay: “Ta mải nghĩ về chuyện lúc sáng nên bị mất ngủ, không biết Hề bá suy nghĩ thế nào về chuyện này? Cái chết của con dâu nhà họ Nghiêm rất kỳ lạ, chẳng lẽ cũng là oan hồn lấy mạng?”

Hề bá tỏ vẻ u sầu, cười một tiếng: “Ngoài nguyên nhân đó ra thì chúng ta cũng không thể nghĩ ra cái nào khác”

“Thế nhưng tại sao đứa bé kia lại được tha mạng, nếu thật sự muốn trả thù thì nhổ cỏ tận gốc không phải tốt hơn sao?”

“Làm sao chúng ta có thể đoán được suy nghĩ của nàng ta chứ?” Hề bá đi vòng qua Lưu Tự Đường tới bên cạnh giếng nước, lấy một vốc nước từ trong thùng vã lên mặt, than nhẹ một tiếng: “Chỉ có điều đứa bé kia thật sự rất đáng thương, bị lấy ra từ trong bụng của mẹ mình, vừa chào đời đã là cô nhi”

Lưu Tự Đường bất giác nhìn ông ta và than thở, hắn ta cũng đến bên giếng nước, ngồi cạnh Hề bá, trầm giọng dò hỏi: “Các ông có kế hoạch gì cho sau này chưa?”

“Ngày mai đám Bạch Dũng sẽ tới Lạc Dương, nghe nói ở đó có một vị trụ trì pháp lực cao cường, có thể giúp mọi người xua đuổi ma quỷ, nếu có thể mời ông ấy về, nói không chừng người trong thôn này sẽ được giải cứu”

“Nên thử một lần, chẳng qua là tâm ma của Lãnh tiểu thư chưa được diệt trừ nên những chuyện đáng sợ khó mà giải trừ được”

“Tâm ma không giải trừ được cũng không sao, nếu hành động này khiến nàng ta mãi mãi không phục thì chẳng phải cũng sẽ không diệt trừ được tai họa sao?” Giọng nói của Hề bá còn lạnh hơn so với nước giếng, ông ta nhìn Lưu Tự Đường, muốn đọc suy nghĩ từ trong ánh mắt đó, thế nhưng khi đối diện với đôi mắt thuần khiết giống như một đứa trẻ, ông ta lại không thể nào hiểu được suy nghĩ của hắn ta.

Ngay lúc hai người đối mặt, một tiếng hé cửa vang lên, sau đó, một khuôn mặt đen thui lạ lẫm xuất hiện qua khe cửa, gương mặt đó cười hề hề lộ ra miệng đầy răng trắng: “Lão bá, trời đã tối rồi, có thể cho ta ở đây một đêm được không?”

Hề bá đứng dậy ra đón, mở cửa ra thấy một nam nhân khoảng hai mươi tuổi, toàn thân hắn mặc quần áo trắng, bên hông đeo bình rượu, đeo một thanh kiếm dài trên lưng, trông rất bảnh bao, giống như một kiếm khách lưu lạc bốn phương.

“Xin hỏi vị công tử này, ngươi tới thôn này khi nào mà ban ngày không nhìn thấy ngươi vậy?” Hề bá giật mình nhìn hắn ta, thật ra ông ta đang thầm kêu rên, nhà này có người còn chưa đưa đi được, giờ lại tới thêm một người, còn xuất hiện vào đúng lúc này, đúng thật là đã nghèo còn mắc cái eo.

Nam nhân kia không được mời vào nhưng vẫn tùy tiện bước vào, hắn quan sát quanh sân: “Thuyền của ta bị lật, chủ thuyền không biết đi đâu rồi, ta chỉ có một mình đi lạc tới nơi này, lão bá có thể cho ta một chén nước không, ăn một miếng lương khô mà bươn chải mấy hôm rồi nên bụng của ta rất đói và khát”

Hề bá khó có thể từ chối được, hắn luôn miệng dở mưu kế để được vào trong, Lưu Tự Đường quan sát vị khách kia từ trên xuống dưới.

“Công tử không phải người trong thôn phải không” Người kia chợt lên tiếng trước.

Lưu Tự Đường cười lắc đầu một cái.

“Đúng rồi, nhìn công tử khí chất không tầm thường, chắc chắn không phải người dân quê, chẳng lẽ cũng là khách qua đường giống như ta sao?”

“Ta lại muốn làm một vị khách qua đường hơn, chỉ có điều bây giờ ta đang bị ràng buộc bởi một chuyện trong thời gian ngắn, khó có thể thoát thân được”

Nam nhân kia nhíu mày một cái: “Chẳng lẽ trong thôn này xảy ra chuyện gì khó giải quyết sao?”

Lưu Tự Đường vừa định trả lời thì Hề bá đã bưng cái mâm trong nhà ra: “Công tử, thức ăn tới rồi, ngươi ăn tạm thứ này, sáng sớm mai ta chuẩn bị cho ngươi chút lương khô, trong thôn có chiếc thuyền, ta sẽ đưa ngươi lên đường, gần đây trong thôn có chút chuyện không yên ổn nếu để ngươi đợi lâu có thể liên lụy đến ngươi, đi sớm vẫn tốt hơn” Ông ta dừng lại một chút, ánh mắt nhìn về phía Lưu Tự Đường: “Lưu công tử, nếu không thì ngươi cũng đi theo vị công tử này được không? Mấy ngày trước nghe ngươi nói có chuyện quan trọng, không nên vì chúng ta mà làm lỡ dở việc hệ trọng”

Lưu Tự Đường sững người một lúc, không ngờ ông ta lại ra mặt đuổi khách với mình, da mặt hắn ta mỏng, trong phút chốc không biết trả lời thế nào, ấp úng một lúc lâu khó để nói ra lý do.

Cũng may là người đàn ông kia đã giúp hắn ta, hắn đặt miếng lương khô trên tay xuống, lấy bình rượu bên hông ra uống một hớp, sau đó nhìn Hề bá nói: “Mới vừa rồi ta có cảm giác trong thôn này oán khí bao trùm, bầu trời đẫm máu, có phải xảy ra chuyện gì chẳng lành không?”

Cảm thấy trong lời nói của hắn giống như rất am hiểu chuyện thần thánh ma quỷ, Hề bá không khỏi suy nghĩ: “Không giấu công tử, bây giờ tính mạng của người trong thôn đang trong nguy cơ gặp nguy hiểm, tất cả chỉ vì một ma nữ không muốn vào kiếp luân hồi, muốn chôn mọi người trong làng theo nàng ta”

Nam nhân kia đặt bình rượu lên bàn, đưa mu bàn tay lên lau mép, mặt tỏ vẻ hứng thú: “Sao mà một ma nữ lại có thể thần kỳ đến vậy, Khổng Chu ta ngao du bốn bể bắt yêu trừ ma cũng không ít, nhưng chưa từng thấy người nào tàn ác như vậy”

Nghe hắn ta nói khí phách ngất trời như vậy, ánh mắt Hề bá sáng bừng lên giống như nhìn thấy ánh sáng từ trong bóng tối, ông ta đứng dậy khỏi băng ghế, quỳ bịch xuống trước mặt nam nhân kia: “Công tử à, ta nhìn một cái là biết ngài là một dị sĩ tài giỏi, nếu có thể áp chế được tà ma kia cứu tính mạng của thôn dân thì chúng ta nhất định làm trâu làm ngựa để báo đáp công tử”

Nam nhân tên Khổng Chu bật cười ha ha một tiếng: “Ta một thân một mình hành tẩu giang hồ, lấy trâu ngựa làm gì, chỉ có điều nghe ông kể thì thấy ma nữ kia làm nhiều việc ác khiến ta càng muốn gặp nàng ta, xem nàng ta có bản lĩnh thế nào mà muốn cả thôn dân tuẫn táng theo”

Hề bá vui mừng rơi nước mắt, luôn miệng nói vâng, ông ta nhanh chóng đi sắp xếp phòng khách, còn đun nước nóng, chuẩn bị cho Khổng Chu rửa mặt, chải đầu.

“Vị huynh đài có muốn uống rượu cùng ta không?” Khổng Chu đưa bình rượu đặt trước mặt Lưu Tự Đường, cười hỏi hắn ta.

Lưu Tự Đường nói đa tạ, không ngần ngại mà mở bình rượu ra uống ừng ực mấy hớp rồi mới đưa cho Khổng Chu: “Đúng là rượu ngon, vị đầu êm ái, thơm mà không cay nồng”

Khổng Chu cũng uống một hớp rồi quay lại nhìn Lưu Tự Đường: “Hình như công tử có nỗi lòng?”

Lưu Tự Đường cúi đầu, ngón tay cạy trên mặt bàn đá: “Mai Khổng huynh thật sự muốn đi bắt ma sao?”

Khổng Chu cười hỏi: “Nếu không bắt nàng ta thì chẳng lẽ để nàng ta trừ khử hết toàn bộ người dân trong thôn sao?” Hắn lại đưa bình rượu cho Lưu Tự Đường: “Nghe giọng của công tử dường như rất thương tiếc cho ma nữ kia nên không muốn ta đi giết nàng ta”

Lưu Tự Đường thở dài: “Chẳng qua ta cảm thấy chuyện trên đời đều có nhân quả, nếu một mực trừ khử như thế thì có thể hậu họa sẽ biến mất nhưng kẻ ác sẽ không bị trừng phạt”

“Ai là kẻ ác?”

Lưu Tự Đường không nói gì, Khổng Chu vẫn cười cười, trong lòng đã hiểu: “Ta muốn bắt ma quỷ, nhưng ma quỷ cũng có thể là quỷ, cũng có thể ở trong thâm tâm mỗi người”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)