Tân An Quỷ Sự

Chương 111: Tra tấn đến chết

Chương Trước Chương Tiếp

Lưu Tự Đường nhìn theo hướng cậu bé chỉ, quả nhiên thầy một người đang trôi trên mặt nước, cơ thể lúc nổi lúc chìm có thể bị dòng nước nhấn chìm bất cứ lúc nào. Hắn ta đưa đứa trẻ cho Hề Thành: “Các ngươi ở đây chờ ta, bất kể có chuyện gì xảy ra thì cũng không được phép xuống nước” Hắn ta vừa chạy vừa cởi quần áo trên người ra, kiếm Thanh Phù cũng vứt trên bụi cỏ, mặc quần áo trong nhảy xuống sôngNước sông lạnh lạ thường, khiến toàn bộ lỗ chân lông trên người Lưu Tự Đường đều bị co lại, hắn ta ra sức vung tay vung chân để lấy lại chút nhiệt độ của cơ thể, sau đó bơi về phía người kia, bơi gần một nửa, hắn ta ngóc đầu nhìn mặt nước, lúc này mới phát hiện ra người rơi xuống nước chính là con dâu của Nghiêm gia, hai mắt của nàng ta nhắm nghiền, cơ thể như thể nằm trên mặt nước, sóng nước cuốn đi càng lúc càng xa.

Lưu Tự Đường hít một hơi thật sâu, lại lần nữa lặn xuống nước, bơi gần về phía người kia, nhìn thấy cơ thể của nàng ta, đột nhiên một đám bèo nước trôi đến trước mặt, suýt nữa quấn lên người của hắn ta. Cũng may kỹ năng bơi của hắn tốt, cơ thể lại linh hoạt chỉ đảo vài vòng trong nước đã tới nơi.

Thế nhưng vừa tránh khỏi đám bèo nước thì phát hiện người phía trước không thấy đâu nữa, Lưu Tự Đường không hiểu được, rõ ràng nàng ta vừa ở phía trước đống bèo nước kia, sau đó lại không thấy bóng dáng đâu nữa? Hắn ta ngoi lên khỏi mặt nước, nhíu đôi lông mày lại, ánh mắt tìm kiếm trên mặt nước mênh mông nhưng không có bóng người nào cả.

Đúng lúc này, phía sau vang lên tiếng “tủm”, giống như có cái gì đó rơi xuống nước, bọt nước bắn lên mê hoặc đôi mắt của hắn ta. Lưu Tự Đường dụi mắt muốn nhanh chóng nhìn thấy tình hình trước mặt, thế nhưng đột nhiên tay của hắn ta bị cái gì đó lạnh toát cố gắng kéo lại, sau đó cơ thể chìm xuống rơi vào dòng nước một lần nữa.

Đột nhiên mũi ngửi thấy mùi máu tươi thoang thoảng, tanh ngọt, lại khiến toàn thân Lưu Tự Đường rét run, trái tim siết chặt. Hắn ta không quan tâm cay mắt, dùng hết sức mở hai mắt ra thì thấy hình ảnh hoảng sợ khiến hắn ta suýt nữa quên nín thở.

Trước mặt hắn talà một đóa hoa, đóa hoa màu hồng giữa đám hoa màu trắng, nó trôi nổi trong dòng nước, có vẻ mỏng manh bất lực, máu từ đóa hoa tràn ra khắp nơi, khiến vùng nước nhuốm màu đỏ.

Lưu Tự Đường ngây ngốc nhìn nó, còn chưa hiểu rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra thì trong đầu lại ong ong lên một tiếng, suy nghĩ bùng nổ: Không, đây đâu phải là hoa, rõ ràng là một người, áo choàng trắng của nàng ta bị máu nhuốm đỏ, mới nhìn giống đóa hoa xinh đẹp, máu còn đọng lại gặp nước sông thì tan ra lan tỏa thành những sợi nhỏ, đẹp đến trấn động lòng người.

“Bịch”, lại một tiếng động, lần này Lưu Tự Đường nghe thấy rõ ràng, thứ rơi xuống nước chính là mái chèo lớn, giống hệt như cái của Lão Nghiêm, nó đập mạnh vào bờ vai đẹp như hoa của người phụ nữ, lập tức làm gãy xương cốt yếu ớt của nàng ta.

“Đừng” Lưu Tự Đường thốt ra một tiếng kêu sợ hãi, âm thanh hóa thành một chuỗi bọt khí bập bềnh trên mặt nước, nhưng cũng không thể ngăn cản mái chèo đó rơi xuống. Hắn ta liều mình bơi ngược dòng nước, cơ thể giống như bị giữ cố định, người phụ nữ và “đồ tể” trên đầu luôn giữ khoảng cách nhất định, không thể rút ngắn lại được.

Mái chèo đập lên người phụ nữ từng cái một, khiến cái đầu xinh đẹp, chiếc cổ nhỏ nhắn và cánh tay trắng như tuyết của nàng ta bị đánh dập nát, nàng ta nhìn Lưu Tự Đường bằng ánh mắt trống rỗng giống như búp bê vải, thế nhưng búp bê vải thì không cười còn nàng thì lại nở nụ cười xinh đẹp, nụ cười xinh đẹp kia dừng lại trên cái đầu bị đập vỡ, trông rất thảm thương thế nhưng lại bất lực khiến cho Lưu Tự Đường không lỡ lòng nhìn tiếp, chỉ có thể nhắm mắt mặc cho nước mắt chảy theo khóe mắt.

Cuối cùng tiếng “bộp bộp” cũng biến mất, Lưu Tự Đường cố lấy lại can đảm mở hai mắt ra, hắn ta kinh ngạc phát hiện mọi thứ xung quanh đã biến mất, ngoại trừ mùi máu tươi đã xộc vào khoang mũi. Chẳng lẽ mọi chuyện vừa rồi chỉ là ảo ảnh sao? Thế nhưng tại sao hắn lại nhìn thấy cảnh tra tấn đến chết trấn động như vậy? Hay có thể nói là, ai là người đã để cho hắn thấy được bí mật bị chôn vùi dưới lòng đất bấy lâu nay?

Nhưng trước khi kịp nghĩ nhiều, vô số tia máu đang hòa vào dòng nước trôi đi xa hơn, Lưu Tự Đường thầm sợ hãi, chẳng lẽ mọi chuyện vừa rồi không phải ảo ảnh mà là sự thật sao? Tâm trí của hắn ta đang hỗn loạn như sắp nổ tung, ánh mắt nhìn về phía dòng máu trôi, nhìn thấy bóng người đang trôi về phía mình.

Khi phản ứng lại thì thì Lưu Tự Đường đã ôm người kia vào lòng, lần này không phải ảo ảnh, người đó đúng là vợ của Nghiêm Điền Nhi, hai mắt của nàng ta nhắm nghiền, cơ thể cứng đờ, cả người không còn chút sức sống.

Lưu Tự Đường bế nàng ta về phía bờ sông, vừa bơi vừa cảm thấy có điều gì không hợp lý, không phải con dâu của Nghiêm gia sắp sinh sao? Tại sao đột nhiên bụng lại nhỏ rồi? Còn chỗ máu này tại sao càng lúc chảy càng nhiều không ngừng lại được?

Đột nhiên hắn ta suy nghĩ cẩn thận liên hệ hai sự kiện lại, hắn ta khẽ nhếch miệng nhìn bụng của nàng ta, rốt cuộc thì cũng nghĩ đến cảnh không muốn thấy: Bụng của nàng ta bị cắt ra, giống như quả dưa hấu bị bổ dọc, trong bụng có gì đều nhìn thấy rõ ràng, ngoại trừ đứa bé đáng lẽ phải ở trong đó.

“Đứa bé…” Lưu Tự Đường thốt ra tiếng thương tiếc trong lòng, trong chốc lát không biết nên vui mừng hay khổ sở, hắn ra sức cắn môi biến bi thương trong lòng thành động lực, cố gắng bơi về phía bờ.

Thi thể của vợ Nghiêm Điền Nhi được đặt trong sân nhỏ của Nghiêm gia, không ai biết tại sao nàng ta lại bị rạch bụng rồi lấy đứa con để trong rừng. Cuối cùng khi gặp được nàng ta, Trương đại tẩu liền nói tinh thần của nàng ta không được bình thường, mới nói xằng nói bậy với mình, thế nhưng mọi người đều biết tinh thần có bất thường đến mấy, cũng không thể tự mổ bụng mình rồi nhảy xuống sông tự sát được.

Trong lòng mỗi người đều có câu trả lời, thế nhưng không ai nói ra suy nghĩ của mình, như thể một khi nói ra thì bản thân sẽ là người tiếp theo cùng cảnh ngộ với con dâu của Nghiêm gia.

Tạm thời đứa trẻ được đưa vào một nhà trẻ trong thôn, nó uống chút sữa rồi nhanh chóng ngủ. Lưu Tự Đường thấy nó được an ổn, hắn ta mới thấy lòng mình thanh thản hơn một chút, sau đó hắn ta cùng với Hề Thành trở về nhà. Dọc đường đi, Lưu Tự Đường im lặng không nói gì, sự thảm thiết trên sông Ngọc Hà cứ mãi đeo bám trong tâm trí của hắn ta, hắn ta chỉ cảm thấy cổ họng khô rát, tim đập rộn ràng, đột nhiên bụng căng lên, sau đó hắn ta đứng trên sườn núi phun hết mọi thứ trong bụng ra.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)