Tân An Quỷ Sự

Chương 110: Giấc mơ

Chương Trước Chương Tiếp

Lưu Tự Đường suy nghĩ về câu nói của Hề Thành một lúc lâu, sau đó châm một nén nhang cắm vào lư hương rồi lạy ba lạy trước chồng quần áo“Đại ca, sao huynh lại…” Hề Thành khó hiểu nhìn hắn ta.

“Những người này chột dạ như vậy thì càng chứng tỏ rằng người trong miếu này đã bị chết oan, ta bái nàng, nên để tang cho người đã khuất”

Nghe hắn ta nói như vậy, Hề Thành cũng dâng ba nén hương, kính cẩn vái mấy cái, ánh mắt của cậu dừng lại ở chồng quần áo màu trắng đang dần bị bao phủ bởi lớp hương khói.

“Hề Thành, chúng ta đi thôi, cuối cùng ta cũng cảm nhận được sự u ám của nơi này, thật đáng sợ” Nhị Ngưu Tử đã chịu đựng rất lâu rồi, đến lúc này cậu bé không muốn che giấu nỗi sợ hãi của mình nữa, bèn kéo vạt áo của Hề Thành nói.

“Đi thôi” Lưu Tự Đường xoa đầu Ngưu Tử và cùng hai cậu đi ra khỏi miếu.

Họ chậm rãi đi qua khu rừng, không ai nói câu nào, mọi người đều đang nghĩ đến ngôi miếu kia, nghĩ đến chồng quần áo trắng xếp gọn gàng, tuy đã nhiều năm trôi qua nhưng nó vẫn được bảo quản rất tốt, chắc là có người thường xuyên giặt nên bộ quần áo đó mới không bị mối mọt, cũng không bị ẩm mục.

Nghĩ đến đây, Hề Thành chợt dừng bước, cậu bé xoay cái cổ cứng đờ của mình lại: “Nhị Ngưu Tử, ngươi còn nhớ chuyện mới đây ngươi đến nhà ta chơi, chúng ta chơi đuổi bắt ở trong sân, rồi không cẩn thận làm gãy cây phơi quần áo của tổ phụ, khiến tất cả quần áo rơi xuống đất không?”

Nhị Ngưu Tử suy nghĩ một lúc rồi nói: “Nhớ rồi, hôm đó tổ phụ của ngươi rất tức giận, nghiêm khắc răn dạy chúng ta, thậm chí không cho ta ăn cơm tối ở nhà ngươi”

“Vậy… Trong số bộ quần áo mà tổ phụ phơi có một chiếc áo khoác màu trắng làm bằng lụa tơ tằm đúng không?”

Nhị Ngưu Tử há hốc miệng, một lúc lâu sau vẫn không ngậm lại được: “Ta… Ta không nhớ” Một lúc lâu cậu bé mới nói.

“Ngươi nhớ ra điều gì sao?” Lưu Tự Đường đi đến bên Hề Thành, vẻ mặt nghiêm túc nhìn cậu bé.

“Ta không biết những ký ức đó có phải là thật không hay chỉ là cảnh tượng trong mơ, bởi vì đã lâu lắm rồi, quá mơ hồ, không rõ ràng lắm. Đúng rồi, ta nhớ hôm đó, phía sau chiếc áo khoác trắng đó còn có một người khác”

“Một người sao?” Lưu Tự Đường và Nhị Ngưu Tử cùng hỏi: “Người đó trông thế nào?”

Hề Thành định trả lời nhưng lại nghe thấy tiếng cành cây gãy “răng rắc” cách đó không xa, hình như có người nào đó đang đi qua khu rừng, Nhị Ngưu Tử sợ tới mức run bần bật, nép ra sau Lưu Tự Đường, mọi người nín thở tập trung nghe ngóng, nhưng âm thanh kia càng lúc càng xa về phía sông Ngọc Hà.

Nhị Ngưu Tử thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt dịu đi, nhưng đúng lúc này, chợt có tiếng mèo kêu khiến cậu bé sợ đến mức mặt mũi đông cứng lại, toàn thân cứng đờ đứng im tại chỗ không dám nhúc nhích.

Lưu Tự Đường lắng tai nghe, xác định nơi phát ra tiếng động, ánh mắt của hắn quét quanh khu rừng như một con đại bàng nhạy bén.

“Oe…” Lại là âm thanh đó, Nhị Ngưu Tử dường như muốn chạy trốn thì bị Lưu Tự Đường giữ lại: “Hai người các đệ, không được nhúc nhích, ta sẽ đi lo vụ này” Hắn dùng khẩu hình miệng nói với hai cậu bé.

Hề Thành nắm lấy tay Nhị Ngưu Tử, gật đầu với Lưu Tự Đường, cậu bé bình tĩnh lại, đây là một chút trấn an người khác trong cơn hoảng loạn.

Lưu Tự Đường cũng bị nhiễm sự điềm tĩnh này, hắn ta quay sang cười với Hề Thành, tay nắm chặt kiếm Thanh Phù đi về hướng phát ra âm thanh. Hề Thành nhìn bóng dáng của hắn ta dần biến mất trong khu rừng, nắm tay Nhị Ngưu Tử chặt hơn: “Đừng sợ, đại ca của ta rất giỏi, bọn yêu ma quỷ quái không ăn nhằm gì đối với huynh ấy đâu” Cậu trấn an Nhị Ngưu Tử, truyền năng lượng của mình cho cậu bé qua bàn tay.

“Hề Thành, vừa rồi ngươi nói phía sau bộ quần áo có người nào đó, rốt cuộc là ai vậy?” Giọng nói của Nhị Ngưu Tử run rẩy, nhưng vẫn không kìm được sự tò mò của mình.

Hề Thành thấy Nhị Ngưu Tử sợ hãi ra mặt thì đột nhiên muốn bật cười, nhưng cuối cùng vẫn nhịn lại, cậu bé thở dài: “Ngươi thật sự không nhớ gì sao? Chẳng lẽ cảnh tượng đó thật sự là ta nằm mơ? Hôm đó, hai chúng ta chơi đuổi bắt trong sân, ngươi còn đứng đó hô lên để ta bắt ngươi, sau đó chui vào đống quần áo mà tổ phụ đang phơi, ta làm sao có thể dễ dàng buông tha cho ngươi, bèn vén từng cái quần áo lên tìm ngươi, khi chạm vào bộ quần áo màu trắng, ta cũng hơi sững ra mất một lúc, bởi vì ta không nhớ trong nhà có bộ quần áo mềm mại bóng loáng như vậy, nó giống như được làm từ nước, nắm trong tay rồi lại trượt xuống, ta không cam tâm lại vươn tay chộp lấy nó, thế nhưng tay lại xuyên qua bộ quần áo đối diện, lại chạm vào một cơ thể lạnh như băng. Quần áo bị thổi bay vào một góc, cũng cho ta thấy rõ ràng người phía trước, mặt của cô ta trắng bệch như sứ, tóc đen dài chạm đến gót chân, có mấy sợi tóc còn bay lên, nhẹ nhàng chạm vào vai ta… Này, tiểu tử, không phải ngươi bị dọa sợ rồi chứ” Thấy sắc mặt của Nhị Ngưu Tử chuyển từ xanh sang trắng bệch, dường như có thể ngất xỉu đến nơi, Hề Thành không dám nói tiếp nữa, cậu lo rằng lát có khi lại phải đưa cái tên nặng hơn mình về, cho nên lập tức dừng lại: “Chuyện ta nói cũng có thể là giấc mơ, không phải sự thật, ngươi đừng ngất đó”

Nói một nửa, cây cối phía sau cậu lại phát ra tiếng “xào xạc”, đến đây chính cậu cũng không bình tĩnh nổi nữa, cả hai người kêu “oa” một tiếng rồi quay đầu chạy về hướng bìa rừng.

“Đừng sợ, là ta đây”

Nghe thấy giọng nói của Lưu Tự Đường, hai cậu bé thở hổn hển, bọn họ quay đầu lại thì há hốc miệng.

Lưu Tự Đường đang bế một đứa bé trong tay, toàn thân đứa bé toàn là máu được hắn bao bọc bằng áo khoác ngoài, ôm đứa trẻ vào lòng với dáng vẻ hết sức không gượng gạo.

“Tiếng mèo kêu vừa rồi chính là của đứa trẻ này sao?” Nhị Ngưu Tử nhanh chóng hỏi trước.

Lưu Tự Thành gật đầu: “Không biết ai để nó dưới một bụi cây, trên người không mặc gì cả, giống như vừa mới chào đời” Hắn ta nhìn ánh mắt nghi ngờ của hai cậu bé rồi nói tiếp: “Yên tâm đi đứa bé này chỉ đang ngủ thôi, ta vừa kiểm tra hơi thở của nó rồi, không có gì lo ngại cả, một lát nữa chúng ta tìm gia đình nào có bà vú nuôi rồi gửi nó ở đó, cho nó ăn no trước đã rồi tính tiếp”

“Ai lại nhẫn tâm bỏ một đứa bé mới sinh trần như nhộng trong rừng như vậy?” Hề Thành tức giận nói: “Đứa bé này thật đáng thương khi có một người mẹ tàn nhẫn đến thế”

“Cho dù là chuyện gì, việc trước mắt là rời khỏi nơi này, trong rừng âm u không để nó bị lạnh được” Lưu Tự Đường nói xong thì đi ra phía ngoài, mọi người đi đến cầu Lai Viễn, xoay người lướt qua lan can cầu, bước nhanh đến ngôi làng phía trước.

Hoàng hôn buông xuống dưới mặt sông, Hề Thành quay đầu nhìn lại nhìn dòng sông màu cam, ánh sáng trên mặt nước tựa như ngàn vạn con cá bạc, phát sáng khiến người ta không mở mắt ra được.

Thế nhưng hình như có cái gì đó không đúng, cậu nheo mắt lại thì phát hiện ra có một điểm đen trong ánh sáng bạc đó, đang trôi nổi lên xuống, giống như nó bị dòng sông nuốt chửng rồi. Hề Thành đứng yên bất động, cậu đưa tay lên trán che ánh nắng thì lại nhìn thấy điểm đen đó xuất hiện, lúc này khiến cậu cuống cuồng chân tay: “Không ổn rồi, đại ca, trong dòng nước có người, hình như có người rơi xuống nước”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)