Tân An Quỷ Sự

Chương 109: Chột dạ

Chương Trước Chương Tiếp

Dư Xán Nhi nhìn cậu bé: “Hề Thành, vừa nãy ta thấy kỹ năng bơi của con khá tốt, có phải thường xuyên bơi ở sông Ngọc Hà không?”Hề Thành lè lưỡi: “Dư Thúc, không giấu gì thúc, tổ phụ ta không cho ta đến gần sông, ta lớn chừng này rồi nhưng hôm nay là lần đầu tiên ta xuống sông, thúc đừng nói với ông ấy nhé”

Dư Xán Nhi nhìn chằm chằm cậu bé, qua một lúc lâu hắn mới giơ ngón út ra: “Ta sẽ giữ bí mật này giúp con nhưng con phải đồng ý với ta một chuyện”

“Dư thúc, chuyện gì ạ?” Hề Thành nghi hoặc hỏi.

“Sau này nếu như ta muốn con giúp ta một chuyện thì con không được quên hôm nay đã nợ ta một ân tình, cho dù ta muốn con làm gì con cũng phải cố hết sức để làm, tuyệt không được nuốt lời”

Tuy Hề Thành cảm thấy kỳ lạ nhưng vẫn đồng ý: “Ta nợ thúc một mạng, dù lấy gì cũng không thể báo đáp được hết, ta hứa với thúc”

Dư Xán Nhi vỗ mạnh lên vai cậu bé rồi đứng dậy rời đi, bởi vì vừa nãy Hề Thành bị hoảng sợ, nên cậu bé không muốn xuống nước chơi đùa nữa, cậu bé mặc y phục vào chuẩn bị rời đi thì sau lưng lại truyền tới giọng nói của Nhị Ngưu Tử: “Cái đồ không biết bơi, sao, sợ rồi à? Dù thế nào cũng không dám xuống nước phải không?”

Hề Thành làm mặt quỷ với cậu bé: “Ta đã bơi đi bơi lại mấy lần rồi mà giờ ngươi mới đến, bây giờ ta không có hứng bơi nữa, về đây”

Nhị Ngưu Tử giơ ngón tay vẽ lên mặt mấy cái: “Chắc chắn là sợ rồi, đồ nhát gan, trong thôn này ngươi là kẻ nhát gan nhất”

Làm sao Hề Thành chịu tha cho Nhị Ngưu Tử, cậu bé chạy tới bóp gương mặt béo múp của cậu ta, hai người tóm lấy nhau, vừa đánh vừa đi về phía cây cầu. Đi được nửa đường, có một người bất chợt chạy ra từ trong rừng bên cạnh, người đó lắc lư bên cái cây vài cái, bỗng chốc lại chui vào rừng không thấy tăm hơi, khiến hai cậu bé sợ hãi dừng tay lại, ngơ ngác nhìn về nơi người đó vừa biến mất.

“Vừa nãy là người… hay là ma vậy?” Nhị Ngưu Tử bắt đầu nói lắp, cậu bé chỉ vào rừng cây và trốn sau lưng Hề Thành.

“Ban ngày ban mặt, ma ở đâu ra chứ” Hề Thành cũng sợ, nhưng vừa nãy cậu bé mới bị mắng là kẻ nhát gan nên tất nhiên không thể để lộ dáng vẻ sợ hãi, cậu bé chỉ đành giả vờ thoải mái vỗ vai Nhị Ngưu Tử: “Ôi chao, đừng bảo là ngươi sợ rồi đấy nhé? Xem ra kẻ nhát gan nhất trong thôn không phải là ta rồi”

“Ai… ai sợ chứ? Đi, chúng ta đi xem xem, ai không dám đi, người đó là đồ con rùa”

“Đi thì đi” Hề Thành nuốt nước bọt, dẫn đầu trèo qua tay vịn của cầu đi xuống, cậu bé quay đầu nhìn Nhị Ngưu Tử với vẻ khiêu khích: “Đi theo không?”

Dù sợ hãi nhưng Nhị Ngưu Tử cũng không muốn làm con rùa, cậu bé cũng trèo qua tay vịn đi cùng với Hề Thành vào trong rừng, hai cậu bước “bình bịch” trên mặt đất, không biết đang tự chứng minh lòng gan dạ sáng suốt của mình hay là để tăng thêm lòng dũng cảm cho bản thân.

Mùa hạ, cây cối cành lá sum sê, cách mấy thước là không nhìn rõ cảnh bên ngoài nữa, ánh mắt trời cũng bị tầng tầng lớp lớp cành cây trên đỉnh đầu che kín, không chiếu xuống được, cả khu rừng u ám và ẩm ướt, trông giống nơi ma quỷ thích ẩn hiện.

Từ giây phút đặt chân vào rừng, Hề Thành và Nhị Ngưu Tử đã hối hận rồi, nhưng không ai trong hai cậu nói rời đi trước, bởi vì ai nói trước thì sẽ bị đối phương nắm thóp cả đời, cái giá này quá lớn, không ai có thể chịu đựng được.

Vậy nên hai cậu chỉ có thể kiên trì, bước từng bước vào rừng sâu, nhưng bước chân của hai cậu ngày càng chậm lại, bước chân cũng dần trở nên hỗn loạn hệt như nội tâm đang không ngừng lên xuống.

Đi được một lúc, một ngôi miếu nhỏ thấp thoáng hiện ra, Nhị Ngưu Tử chọc Hề Thành: “Có phải là có người đi miếu để cúng bái rồi bị chúng ta nhìn thấy không?”

Hề Thành thấy cậu bé nói rất có lý, nỗi sợ hãi trong lòng đã giảm bớt, cậu bé gật đầu: “Vậy chúng ta đi đến đó xem rốt cuộc có người không, sau đó thì về nhà, được không?”

“Được, được” Từ trước đến nay, Nhị Ngưu Tử chưa từng trả lời ai nhanh như vậy, cậu bé kéo tay Hề Thành đi đến ngôi miếu nhỏ, chưa đi được mấy bước, trong miếu bỗng đột ngột xuất hiện một bóng người khiến cậu bé sợ hãi kêu lên, buông tay Hề Thành ra, trốn đằng sau một cái cây.

Hề Thành cũng sợ hãi, nhưng cậu bé vẫn còn có thể giữ bình tĩnh, đến khi cậu bé nhìn rõ người ở phía trước, không kìm được thở phào nhẹ nhõm, cảm nhận được sự thoải mái trước nay chưa từng có: “Đại ca, sao huynh lại ở đây?”

Lưu Tự Đường chỉ vào trán cậu bé: “Tiểu tử, ngươi làm ta giật mình đấy” Hắn ta thoáng nhìn Nhị Ngưu Tử ở bên cạnh, ánh mắt trở nên nghiêm túc: “Các ngươi tới đây để cúng bái à?”

“Cúng bái gì chứ, ngay cả ai ở trong miếu bọn ta còn không biết nữa là” Hề Thành vừa cười vừa nói.

Lưu Tự Đường nhíu chặt mày hơn: “Ngôi miếu này ở đây bao lâu rồi?”

“Chắc là trước khi ta sinh ra thì đã có rồi, dù sao trong ký ức của ta nó vẫn luôn ở đây” Hề Thành cẩn thận thăm dò ánh mắt của hắn ta: “Đại ca, huynh hỏi việc này làm gì thế? Lẽ nào ngôi miếu này và giấc mơ tối qua…” Cậu bé nhìn thoáng qua Nhị Ngưu Tử, nghĩ đến việc Lưu Tự Đường bảo mình giữ bí mật thì không nói tiếp nữa.

Lưu Tự Đường nhìn vào trong ngôi miếu, ra hiệu hai cậu vào trong, Hề Thành và Nhị Ngưu Tử nhìn nhau, đột nhiên nảy sinh lòng hiếu kỳ với ngôi miếu chưa từng chú ý này, hai người đi vào theo sau Lưu Tự Đường, lần đầu tiên nhìn thấy ngôi miếu người lớn thường xuyên đến cúng bái có hình dáng như thế nào.

Miếu rất nhỏ, chỉ có ba người nhưng cũng đã chiếm hết khoảng trống, lư hương ở phía trước cắm đầy nhang, có vài que vẫn còn đang cháy có thể dễ dàng nhận thấy, cách đây không lâu đã có người tới cúng bái, đối diện lư hương là một cái bàn, trên bàn không thờ Thần, Phật, mà lại để một khay đồng, trên khay là một chồng y phục bằng lụa màu trắng.

“Sao ngôi miếu này không có tượng, mà chỉ có một chồng y phục vậy?” Nhị Ngưu Tử gãi đầu hỏi.

“Đúng vậy, sao ngôi miếu này lại thờ quần áo? Tại sao mọi người lại không làm cho người nhận hương khói một bức tượng chứ?” Hề Thành cũng cảm thấy kỳ lạ.

“Có lẽ là vì sợ hãi” Lưu Tự Đường ở bên cạnh khẽ nói, trong lòng hắn ta đang có một suy nghĩ: Trước khi chết, Lãnh tiểu thư vẫn luôn nghĩ đến cây cầu Lai Viễn này, nhưng cuối cùng vẫn không thể thoát khỏi số mệnh thảm thương và qua đời. Thôn dân sợ oan hồn nàng ta quấy phá, nên đã xây một ngôi miếu bên cây cầu, dùng y phục của nàng ta thờ cúng để an ủi nàng.

Nhưng ngôi miếu nhỏ này thì có tác dụng gì chứ? Lưu Tự Đường thầm cười khẩy trong lòng, thắp hương xây miếu chẳng qua chỉ để an ủi bản thân, có ích gì với người đã khuất chứ?

“Đúng vậy, sao ta lại chưa từng nghĩ tới chuyện này nhỉ, sao ở đây lại xây một ngôi miếu vậy?” Nhị Ngưu Tử chỉ ra chỗ trọng điểm.

“Bởi vì chột dạ” Hề Thành nghĩ còn chưa nghĩ đã thốt lên.

“Chột dạ ư?”

“Ừ, tổ phụ nói, người trong lòng không sạch sẽ mới cầu Thần, bái Phật, chắc là trong lòng người xây ngôi miếu này có quỷ đấy”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)