Tân An Quỷ Sự

Chương 106: Chiếm hữu linh hồn

Chương Trước Chương Tiếp

Vợ của Nghiêm Điền Nhi đang ngồi trong sân nhà, cầm chày gỗ như có như không đập vào chậu quần áo trước mặt, bọt nước văng lên khuôn mặt hốc hác của nàng ta nhưng nàng ta lại không hề hay biết, ngược lại lực đập lại ngày càng mạnh hơnĐến bây giờ nàng ta vẫn chưa thể lấy lại tinh thần, tại sao một gia đình tốt đẹp như vậy giờ lại chỉ có mình nàng ta. Trượng phu mới ban ngày còn lo tang lễ cho công công, bây giờ lại nằm trong chiếc quan tài vừa mới đặt mua, bị mấy người trong thôn hoang mang chôn cất qua loa dưới đất.

Nàng ta nhớ lại hai bàn tay đã kéo trượng phu mình, cơ thể run lên một cái. Mười ngón tay tím bầm như bị băng tuyết đông cứng, nhưng chúng đã túm chặt được Điền Nhi, thậm chí còn cắm sâu vào da thịt chàng. Nàng ta không biết người hại chết trượng phu mình là ai, mười năm trước nàng ta vẫn chưa đến thôn này, chỉ biết người nhà luôn giữ kín chuyện xảy ra năm đó như bưng, dù nàng ta có hỏi như thế nào thì họ cũng không kể sự thật cho nàng ta biết. Đến hôm nay, khi tận mắt chứng kiến, nàng ta mới hiểu được nỗi khổ của họ, người đó vẫn còn chưa lộ mặt, chỉ vươn mười ngón tay ra cũng đủ khiến nàng ta sợ hãi, đến bây giờ vẫn không thể quên được.

Đứa bé trong bụng chợt đạp mạnh khiến nàng ta hoàn hồn lại, lại giơ chày gỗ lên đập quần áo, đây là bộ quần áo trượng phu nàng ta thường mặc khi còn sống, nàng ta muốn giặt nó rồi đốt cho chàng. Chàng chết đột ngột như vậy, ngay cả quần áo đẹp cũng không kịp thay.

“Hò ơi…” Một tiếng ngâm nga vang lên từ phía sau, âm thanh này vọng tới từ trong phòng, hệt như tiếng sáo trầm lắng, du dương, dưới ánh trăng cô đơn lại càng thêm vẻ thê lương.

Nàng ta quay đầu lại, giơ chày gỗ lên cao: “Ai thế?”

Không ai đáp lại nàng ta, cửa phòng vẫn mở rộng như trước, bên trong chỉ bày một vài món đồ cần thiết, ngoài ra không còn gì khác. Nàng ta cắn môi, nghĩ rằng mình đã nghe lầm, nhưng vào khoảnh khắc quay đầu lại, nàng đột nhiên ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng.

Mùi hương đó giống như mùi rong cỏ dưới sông, tươi mát, ẩm ướt, còn thoang thoảng hương thơm lạ lùng.

Trái tim nàng ta chợt đập mạnh, bàn tay cầm chày gỗ cũng bắt đầu run rẩy.

“Là ai?” Tiếng nức nở xen lẫn vào giọng nàng ta, nàng ta muốn hét lớn lên, nhưng cổ họng lại như bị chặn lại, chỉ phát ra vài tiếng nhỏ ngắt quãng: “Hức hức”

“Vụt”. Một vòng tròn đột nhiên nổi lên trong chậu nước, sóng nước dần lan rộng, cuối cùng cùng biến mất ở thành chậu.

Nàng ta nhìn cái chậu không chớp mắt như bị ma nhập, hai mắt hơi lồi lên, bị bao phủ bởi tia máu màu đỏ.

“Vụt” Lại là một tiếng động rất nhỏ, sóng nước lại gợn lên. Lúc này, giữa vòng tròn gợn sóng xuất hiện một thứ màu đỏ, rồi lại tới cái tiếp theo. Sau đó không lâu, toàn bộ mười ngón tay xuất hiện trong chậu, chúng vừa đen vừa dài, từ từ phủ lên bụng nàng ta.

Nhìn thấy ngón tay chuyển động trên bụng mình, nàng ta mới chợt tỉnh táo lại, hét lên một tiếng rồi giơ chày gỗ lên đập mạnh về phía cái chậu, hết cái này đến cái khác, dùng lực mạnh như đàn ông.

Trong chậu vang lên âm thanh như tiếng xương bị gãy, sau đó dần thay thế bằng một âm thanh chắc nịch khác, đó là âm thanh của tiếng đập thịt: “Bịch, bịch, bộp, bộp…” Người nào không biết còn tưởng rằng Nghiêm gia đang băm nhân làm bánh bao.

Không biết qua bao lâu, cả chậu nước đều bị nhuốm đỏ bởi máu tươi, thịt vụn dính loang lổ trên quần áo.

Lúc này nàng ta mới dừng tay, gắng gượng hít sâu mấy hơi nhưng lại bị cảm giác buồn nôn trong cổ họng chặn lại, không khí không thể vào phổi, mí mắt của nàng ta trợn lên, chiếc chày gỗ rơi trên mặt đất, toàn thân ngã ra phía sau.

Lúc trời còn chưa sáng hẳn, Trương đại tẩu ở đầu thôn đã nhìn thấy con dâu nhà họ Nghiêm bưng một cái chậu gỗ đi về phía sông Ngọc Hà.

“Con dâu nhà họ Nghiêm, ra ngoài sớm thế” Bà ta gọi với theo sau nàng ta.

“Quần áo của Điền Nhi bị bẩn, ta muốn giặt cho chàng” Giọng điệu của nàng ta đều đều, không hề có cảm xúc như đang nói mớ.

Trương đại tẩu đuổi theo và níu tay nàng ta lại: “Quần áo này có bẩn đâu, rất sạch mà. Nếu cô thấy bẩn thì ta sẽ giặt giúp, trông bụng của cô có vẻ cũng sắp sinh rồi, thời tiết bây giờ nóng, đừng cố làm để gặp chuyện không may”

Cô con dâu nhà họ Nghiêm nhếch môi lên gượng cười một cái, trông còn khó coi hơn cả khóc: “Quần áo này toàn là máu, bà giặt không sạch được đâu, để tôi làm vẫn hơn”

“Máu?” Trương đại tẩu nhìn kỹ vào chiếc chậu gỗ: “Đâu có… Đâu có chút máu nào đâu, chẳng lẽ cô sợ…” Bà ta cố nén câu “đến mức đần người luôn rồi à” lại, rồi dắt tay nàng ta: “Về với ta trước đã, ta đã giặt quần áo cả đời rồi, có loại quần áo nào mà ta không giặt sạch được”

Tay chợt bị hất ra, lúc này Trương đại tẩu mới ý thức được bàn tay mình vừa nắm rất lạnh lẽo, cái lạnh đột ngột giữa tháng bảy này vọt thẳng tới lồng ngực bà ta, khiến toàn thân bà ta nổi cả da gà.

Cô con dâu nhà họ Nghiêm sờ bụng mình, dùng ngón tay vẽ vài vòng tròn trên đó. Đột nhiên nàng ta ngẩng đầu lên, tròng trắng như phát ra ánh sáng màu xanh: “Điền Nhi chết thảm như thế, bà có dám giặt quần áo của chàng không? Chàng chết dưới sự chứng kiến của các người, lúc đó các người không giúp chàng thì bây giờ cũng đừng nói mấy lời giả nhân giả nghĩa này với ta, ta thấy ghê tởm lắm”

Trương đại tẩu bị nàng làm cho sửng sốt, hồi lâu sau vẫn không thể nói nên lời, cô con dâu nhà họ Nghiêm cũng không di chuyển mà vừa nhìn chằm chằm vào bà ta vừa cười đầy mỉa mai, mãi cho đến khi bà ta toát mồ hôi lạnh.

“Con dâu nhà họ Nghiêm, cô đừng hiểu lầm, chuyện hôm qua, đám phụ nữ chúng ta đã bị đàn ông đuổi về từ sớm mà, sao có thể giúp được gì…”

Cô con dâu nhà họ Nghiêm không nói gì nữa mà chỉ hừ lạnh một tiếng trong cổ họng, nhưng Trương đại tẩu vẫn hiểu được ý của nàng ta, rõ ràng nàng ta muốn nói: “Đừng lừa mình dối người nữa, cho dù bà không về nhà thì cũng không dám ra tay giúp đỡ, ngoài miệng các người bảo đồng cảm với Nghiêm gia, nhưng thực tế lại làm chuyện bất nhân bất nghĩa, đẩy cả gia đình chúng ta vào hố lửa”

Trương đại tẩu chưa bao giờ cảm thấy khó chịu như vậy trong đời, bây giờ bà ta muốn đi không được, ở lại cũng không dám. May mà con dâu nhà họ Nghiêm chỉ lạnh lùng liếc nhìn bà ta, không muốn ở lại đây dây dưa thêm nữa mà quay đầu đi về phía bờ sông.

Nàng ta vừa đi, vừa cởi bỏ xiềng xích trên người xuống, tay chân mới có thể vận động trở lại.

Trương đại tẩu nhìn thấy bóng lưng phía trước, một cảm xúc phức tạp dâng lên trong lòng, bà ta buồn rầu thở dài, không biết là đang cảm thán cho người khác hay là cảm thán cho chính mình, cuối cùng bà ta quyết định không xen vào việc riêng của người khác nữa mà cất bước đi về phía nhà mình.

Nếu bà ta nán lại lâu hơn một chút thì sẽ thấy một cảnh tượng rất kỳ quái: Dáng vẻ của con dâu nhà họ Nghiêm dần thay đổi, nàng ta khoác một cái áo choàng trắng, mái tóc dài mềm mượt xõa đến gót chân như mặt nước sông Ngọc Hà.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)